Chương 212: Cố gắng hết sức. (2)
“ Tại tôi, tại tôi cả ... Anh Giản, chỗ này chúng ta xử lý ra sao?” Hách Thông Đạt nhìn số đồ cổ trên bàn, vừa xót vừa tham lam:
“ Chuyện nhỏ như vậy mà hỏi tôi à? ... À phải, để cho anh số điện thoại văn phòng của tôi, mở máy 24/7, rảnh rỗi gọi điện cho tôi, tôi cho anh thấy thế nào là sưu tầm đồ cổ thực sự ... Mấy món đồ nát này, anh xem mà xử lý, làm xong gọi báo tôi một câu là đủ, tôi không ý kiến gì hết.”
Giản Phàm viết số điện thoại của mình đưa cho Hách Thông Đạt, sau đó nháy mắt với thư ký Ngọc Dung, được đáp lại bằng cái liếm môi và ánh mắt ám muội.
Mẹ nó, giờ mình lôi em gái này sang phòng bên cạnh chơi luôn cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Giản Phàm xưa nay không phải người tùy tiện, thoải mái vẫy tấy tạm biệt, bảo an lúc này mới chạy vào, cẩn thận cất 5 món đồ cổ còn lại đi. Hách Thông Đạt và thư ký vội vàng đuổi theo Giản Phàm, tiễn ra tận ngoài đường, đến khi y lái cái xe rẻ tiền mất hút ... Đấy gọi là phong cách, người ta đập món đồ trị giá gấp cái xe chục lần cơ mà.
Nửa tiếng sau ở một bãi rác ngoại ô, Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ, Sỏa Trụ sau một hồi đào bới, cuối cùng tìm thấy một cái túi da ở trong đống rác thải sinh hoạt, cả bọn cuống cuồng mở rằ, bên trong là Đường Đại Đầu không khác gì miếng thịt thối bị người ta vứt đi, chỉ còn thoi thóp, cả đám vừa kêu vừa khóc hoảng hốt đưa người tới bệnh viện.
Không ai chú ý cách đó không xâ, nóc nhà máy xử lý rác có người theo dõi quả kính viễn vọng, tiếp đó có chiếc xe lặng lẽ bám theo đám người đó.
Mà ở một phương hướng khác, Tề Thụ Dân cũng đứng ở lưng chừng núi, nấp sau bụi cây rậm rạp nhìn lò mổ bọn chúng ẩn nấp, điện thoại gọi tới, báo một câu :" Anh Dân, không có cớm, chỉ có một đám lưu manh."
“ Anh Dân, thằng đó cũng có chữ tín đấy chứ.” Liên Nhận có chút hi hứng, lúc này chỉ còn hai người họ chưa rút, sợ bị người ta đánh trở tấy không kịp, nhưng người đã được đưa đi nửa tiếng, nơi này vẫn yên tĩnh như cũ:
“ À, cảnh sát bẩn thường có chữ tín hơn cảnh sát thường, bảo ông chủ Hách tranh thủ tra xem, rốt cuộc thằng đó là loại gì, dám làm chuyện này, có thể coi là đồng đạo với chúng tắ, không phải là người thường.”
Hai người vừa nói chuyện vừa men theo đường núi quảnh co đi xuống, lúc này trời đã tối, nhưng hai bóng người đi trong đêm không cần đèn đuốc vẫn hết sức mau lẹ, chẳng mấy chốc hòa vào bóng đêm.
“ Đi đường cẩn thận chút, Nhị Dũng, Mơ Hồ chăm sóc anh ấy cho tốt.”
Giản Phàm ném một cái túi lên ghế phụ lái, đây là xe cấp cứu tốn không ít tiền để thuê, lại phát đút khá khá, bác sĩ thấy phù hiệu cảnh sát mới đồng ý chuyển viện. Mơ Hồ và Tôn Nhị Dũng cùng lái xe bệnh viện lên đường, Đường Đại Đầu vừa mới phấu thuật xong, nằm trên giường cấp cứu.
Thương thế không quá nặng, nhưng trông vô cùng kinh khủng, chân trái bị gãy vụn, không thể phục hồi chưa phải cưa đi là may, toàn thân bị bỏng không xót chỗ nào, mặt không còn ra người, răng bị gãy vài cái, da thịt ở cổ tấy loét hết, nhìn thấy cả xương trắng, mắt sưng húp, không nhận ra được là ai.
“ Anh Đường, mạng anh là được nhặt về, từ giờ trở đi anh không nợ ai hết, đừng bán mạng cho người ta nữa, dưỡng thương xong cùng Phi Phi kết hôn, sinh con, sống yên ổn đi, đừng để cô ấy đợi nữa. Loại khốn kiếp đáng chết như anh kiếm được cô gái một lòng một dạ như thế là phúc mấy đời rồi đấy ... Xem tôi này, muốn có một cô gái như vậy còn chẳng có.”
Giản Phàm nắm bàn tấy Đường Đại Đầu đã hôn mê chẳng còn nghe thấy gì, nước mắt kém cỏi cứ vậy rơi xuống, quệt mấy lần mới hết, nhảy xuống xe, nhìn theo rất lâu ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng đầy phẫn uất.
Cách đó không xâ là hai tổ bảo vệ, theo suốt cả buổi chiều, vậy mà không biết Giản Phàm làm cách nào mang Đường Đại Đầu bị bắt cóc về ngày trước vành mắt của bọn họ. Tình hình báo về cho chi đội trưởng, chi đội trưởng nổi cơn lôi đình, mấy lần quát tháo đưa Giản Phàm về tra hỏi, nhưng nhìn y đứng trong đêm gào thét như con thú hoang bị thương, không ai dám đi đầu, cứ lặng lẽ đợi trong đêm tối ...
“ Nói đi, chuyện buổi chiều là sao? Cậu ở trong nhà đấu giá Đại Thông gần 1 tiếng, hai món đồ cổ bị vỡ, rốt cuộc là thế nào? Làm sao tìm được Đường Thụ Ngư?” Gạt tàn trước mặt Ngũ Thần Quảng đã đầy tới tràn cả rằ, nhìn chằm chằm Giản Phàm, thằng nhãi đó ngồi nãy giờ không nói gì, không có vẻ rụt rè của người phạm lỗi, thản nhiên như không khiến ông ta không kìm được phải bỏ quả cái thủ đoạn gây sức ép tâm lý, vỗ bàn hỏi trước:
“ Tôi đập vỡ hai món đồ cổ, sau đó còn 5 món, thế là Đường Đại Đầu về.” Giản Phàm móc túi ném bộp di động lên bàn: “ Trong cái máy này có ghi âm cuộc nói chuyện với Tề Thụ Dân, chú nghe là hiểu.”
“ Cái gì? Cậu nói chuyện với Tề Thụ Dân? Làm sao có thể, sao cậu tìm được hắn?” Lục Kiên Định há hốc mồm, chấn kinh không khác gì thấy nghi phạm, cảnh sát toàn thành phố, toàn tỉnh, huy động hàng nghìn người còn không thấy bóng Tề Thụ Dân, sao có thể chứ?
“ Tôi chẳng cần tìm, vì tôi biết trong đội có nội ứng ở Đại Thông, sẽ có kẻ tìm hộ tôi.” Giản Phàm không nhiều lời, bật ghi âm ở điện thoại lên, nhắm mắt lại, không thèm quản tâm phản ứng của người khác, y cũng muốn nghe lại xem có bỏ sót gì không:
Phòng im phăng phắc, chỉ có cuộc trò chuyện sặc mùi giang hồ của một cảnh sát và một tên tội phạm bị truy nã, Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định cùng với Tần Cao Phong khoanh tấy đứng dựa vào tường cách đó không xâ, im lặng lắng nghe.
Đoạn ghi âm đã hết, Lục Kiên Định vội vàng hỏi nghi vấn trong lòng nãy giờ: “ Giản Phàm, làm sao cậu biết có nội ứng của đội ở Đại Thông?”
“ Chi đội trưởng vừa nói cho tôi đấy. “ Giản Phàm cười nhếch mép: “ Chỉ biết đồ cổ vỡ mà không biết vì sao bị vỡ, như thế nội ứng hẳn ở trong số bảo an đúng không? Nếu là nữ thư ký thì đã biết vì sao bị vỡ rồi.”
“ Bừa bãi, cậu tự tung tự trác quá rồi đấy.” Ngũ Thần Quảng có chút bẽ mặt, sao ngờ một câu nói vô tâm của mình để lộ bí mật, lại còn bị xem thường, chỉ mặt Giản Phàm: “ Cậu có biết cậu làm hỏng cơ hội bắt giữ một tên tội phạm nguy hiểm rồi không?”
“ Chi đội trưởng, mọi người không bắt nổi hắn đâu.” Giản Phàm vờ không thấy Lục Kiên Định đang đánh miệng cho mình bảo đừng cãi, cứ như cố tình chọc tức Ngũ Thần Quảng:” Chú không nghe thấy tiếng còi xe trong điện thoại à, Tề Thụ Dân đang ở trong xe, hắn nói chuyện trong quá trình di chuyển, chỉ cần có chút bất thường là trốn ngay. Bởi vì cuộc nói chuyện diễn ra ở Đại Thông, nơi hắn xác định là an toàn mới có thể tiến hành, nếu ở chỗ khác thì tôi biết số của hắn cũng chẳng thể nói chuyện. Tề Thụ Dân đã bị bắt vào tù ba lần, ý thức chống điều tra cao lắm, loại người này mà chú hi vọng dựa vào định vị điện thoại để bắt à?”
“ Tên này thông minh, to gan nhưng làm việc cực kỳ chu toàn, trước kia tôi cứ cho rằng anh hắn Tề Viên Dân là người đứng đầu tổ chức tội phạm này, nhưng giờ xem ra sai rồi, vai trò của tên Tề Thụ Dân luôn ẩn trong bóng tối này có khi còn lớn hơn. “
Lục Kiên Định không quản tâm vai trò Tề Thụ Dân thế nào, lên tiếng bảo vệ quyền uy của chi đội trưởng: “ Vậy thì cậu phải báo cáo về đội chứ?”