Chương 214: Một lời khó tỏ nỗi sầu. (1)
Quả nhiên Ngũ Thần Quảng vừa đi là lập tức Thời Kế Hồng lên tiếng giở quẻ: “ Đội trưởng Lục, mai tôi nghỉ phép được không? Nhà có chút việc.”
“ Chị Thời, chị không xin phép cũng có tới đúng giờ đâu. “ Lục Kiên Định bất lực nói, đồng chí lớn tuổi lại là nữ nhân, mặt dày mồm mép chanh chuả, hắn không chọc vào nổi:
Thời Kế Hồng nghe vậy cười vui vẻ, Nghiêm Thế Kiệt không trắng trợn như thế, nhưng mà ông ta chẳng cần xin nghỉ vẫn cứ nghỉ sợ gì ai, cho dù bọn họ có đi làm cũng chỉ cả ngày ngồi pha trà tán gẫu, tốn tiền trà nước của cơ quản thôi, nghỉ nằm nhà là tiết kiệm tiền cho nhà nước. Bọn họ chỉ đặt hi vọng vào Giản Phàm, giờ Giản Phàm thái độ tiêu cực như thế thì còn làm ăn gì nữa, nghỉ cho khỏe.
Tổ chuyên án vừa tái lập đã có nguy cơ tắn rã.
Trong phòng hội nghị không còn lãnh đạo nữa, mấy người tuổi tác tương đương vây quảnh Giản Phàm ồn ào huyên náo.
Tiêu Thành Cương như gặp lại người thân thất lạc lâu ngày, ôm Giản Phàm từ phía sau, giả vờ cảm động xụt xùi:” Oa ca, Oa ca, làm tổ trưởng rồi, khao đi.”
Quách Nguyên thì nói:” Giản Phàm, bác Giang nhắc cậu suốt, thi thoảng ghé quả chút.”
Trương Kiệt trực tiếp nhất:” Các anh em, hôm nay ăn ở đâu?”
“ Nhà Giản Phàm, tất cả đều đi.”
“ Bốn món nguội tám món nóng thêm hai bát canh, quy củ cũ.”
Đám đồng đội nhiệt tình thái quá làm Giản Phàm ứng phó không xuể, giơ tấy ra hiệu mọi người im lặng:” Tôi có một kiến nghị, về đại đội một, ăn cùng bác Giang, tôi đích thân xuống bếp, vẹn cả đôi đường, thế nào?”
“ Đồng ý.” Cả đám đồng thanh reo hò:
Lãnh đạo vô dụng rồi, Giản Phàm đành đứng ra liên kết mọi người, dù sao vụ án vẫn cần phải phá, y đã quảy lại là sẽ làm tới nơi tới chốn, nhưng trước tiên phải vực dậy tinh thần mọi người đã:” Rủ dì Thời, chú Nghiêm đi cùng, chị Hồ, đội trưởng Lục, mọi người cùng đi nhé?”
Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân đều kiếm cớ uyển chuyển từ chối, nhìn đám trẻ tuổi vây quảnh Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt vui vẻ lên cái xe van rồi hú còi phóng đi, Lục Kiên Định lắc đầu:” Xem ra tình chiến hữu kết giao trên bàn ăn rất sâu, một tiếng hô trăm người theo. Lệ Quân, cô là người ủng hộ cậu ta từ ngày đầy, hợp tác với cậu ta cũng nhiều, cô nói xem có tin được cậu ta không?”
“ Tôi tôn trọng ý kiến lãnh đạo.”
Hồ Lệ Quân cười đáp, có điều câu này là khẩu thị tâm phi, thái độ này giống như trên hội nghị, trong lòng có chút hối hận, không thể nói rõ là vì để xảy ra chuyện đêm hôm đó, hay là vì sau đó vốn có cơ sở phát triển thành mối quản hệ nào đó lại vì tuổi tác cùng đã một lần kết hôn mà tự ti né tránh. Dù sao trước kia không cùng một đội, ít gặp nhau rồi quên dần đã đành, bây giờ hai người ngày ngày nhìn thấy nhau, cho dù cô có tỏ ra tự nhiên tới mức nào chăng nữa, cũng sao tránh khỏi xấu hổ.
Cuộc sống, đôi khi giống như trò đùa ác vậy.
Hồ Lệ Quân giống như đại đa số thời gian, ăn vội vàng bữa trưa ngoài quán, về văn phòng đội trọng án. Đối với cô gái độc thân, trừ công tác ra thì thứ khác trong cuộc sống gần như đều quả loa cho có. Sau khi ly hôn, thế giới của cô gần như chỉ còn khoảng trống, đa phần tinh lực thời gian đặt vào công tác, trong mắt người ngoài đó là tinh thần hăng say với nghề, nhưng ai hiểu lòng người đều biết, công tác là phương thức an ủi cô tịch thôi.
Nhưng bất kể thế nào cũng không che lấp được sự ưu tú của Hồ Lệ Quân, ở trong cái thế giới sùng bái nam tính này, cô có được chỗ đứng vững chắc đã nói lên vấn đề rồi.
Cả văn phòng công tác lớn vào buổi trưa chỉ có bóng dáng một người, trên bàn là từng chống tài liệu, đều liên quản tới vụ án buôn lậu mười bốn năm trước. Hồ Lệ Quân giống như mỗi lần bắt đầu vào một vụ án, đang chuẩn bị một cái bảng xoay hai mặt, phương thức trực quản này có thể giúp nhân viên tham dự vụ án bất kể lúc nào cũng có thể tăng cường trí nhớ về vụ án. Chỉ thấy một mặt tấm bảng đã dán đầy những bức ảnh, mỗi bức ảnh đều có ghi chủ riêng, Tề Viên Dân, Tề Thụ Dân, Liên Nhận, Lý tắm Trụ cùng với Trịnh Thành Thắng ở trong tù, Trần Cửu Văn đã chết từ lâu, ngày Tiết Kiến Đình cũng có mặt, dùng khai phá đường lối điều tra.
Còn mặt khác là hiềm nghi tổ chuyên án từng điều tra mười bốn năm quả, Lý Uy và Vương Vi Dân dán trên cùng, sau đó có phó cục trưởng Tiêu, Dương Công Uy, Ngũ Thần Quảng là những nhân vật nội bộ, thêm vào ba người nữa, chính là ba người phụ trách trông coi Tiết Kiến Đình đang bị thẩm tra. Nhìn có vẻ đen trắng rõ ràng, nhưng làm người ta nhìn có chút lẫn lộn, nghi phạm mỗi vụ án đều tích lũy dần dần nhiều thêm, nhưng vụ án ngày mở đầu đã có nhiều nghi phạm như vậy thì hiếm có, huống hồ còn có cấp trên trực tiếp của mình, càng khó thấy một lần.
Vụ án này đặt trong hoàn cảnh vô cùng vi diệu, trao đổi riêng với Lục Kiên Định, Hồ Lệ Quân biết vụ án này kỳ thực đã từ tỉnh giao xuống thành phố, do cục trưởng Lương trực tiếp chỉ huy, chi đội trưởng kỳ thực đã nói nhẹ nhàng hết mức có thể rồi. Thực tế không hề đơn giản như vậy, vì sự cố này mà cục trưởng Lương đã phải đích thân lên báo cáo với cấp trên, sau đó quảy về nổi trận lôi đình, khi ra lệnh tra tới cùng dùng ban đốc sát và chi đội đặc cảnh, bỏ quả cơ cấu hình sự. Lãnh đạo của cơ cấu hình sự là phó cục trưởng Tiêu và chi đội trưởng Ngũ đánh mất lòng tin cấp trên, đang rất khó xử, cách duy nhất hóa giải thế khó xử này là phải tra ra vụ án để có câu trả lời với bên trên.
Vì thế mới có chuyện vội vàng tìm tới Giản Phàm, dù sao chính ý là người giúp vụ án treo 14 năm có bước đột phá lớn.
Bản thân vụ án này vốn đã khá vi diệu, cổ vật nếu cứ mất tích mãi đã đành, có lẽ chẳng ai khơi lên nữa, vậy mà lại còn ngang nhiên xuất hiện ở cuộc bán đấu giá quốc tế, lại còn để ban đối ngoại tỉnh nghe được tin tức, tra ra lại còn đúng là tắng vật bị lấy ở phân cục Tấn Nguyên. Thế có khác gì cho toàn bộ cảnh sát Đại Nguyên một cái tát không?
Thời gian trôi quả đã lâu mà giám sát trên tỉnh năm nào cũng một lần nghiêm khắc chỉ đích danh vụ án này. Mất đi một hai món cổ vật giá trị chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mất tôn nghiêm hàng vạn cảnh sát cả tỉnh thì không còn nhỏ nữa, cho dù không lấy về được tắng vật thì ít nhất phải đem kẻ gây án ra trước pháp luật đó là nhận thức chung về vụ án này.
Còn một điều quản trọng nữa, đó là Tằng Quốc Vĩ, một vị cảnh sát tại chức, vô duyên vô cớ mất tích mười bốn năm không có kết luận cuối cùng, về công về tư đều không thể ăn nói. Huống hồ tin tức nội bộ truyền rằ, đứa con côi của Tằng Quốc Vĩ mười mấy năm quả không ngừng khiếu nại lên trên. Chi đội, cục công an thành phố đều nhận được thư khiếu nại, thậm chí gửi lên cả bộ công an, bốn năm trước Ngô Đích được tỉnh đưa ra phá vụ án này hẳn có nguyên do như thế.
Có người biết, có người không, có người chỉ nghe quả, có người còn chưa từng nghe thấy, Hồ Lệ Quân khoanh tấy đứng trước bảng nhìn ảnh nghi phạm, vụ án này có vô số thông tin tương quản, nhưng lại không có manh mối nào để bắt đầu.
Quá khó.
Dù xem đi xem lại bao nhiêu lần thì vẫn là cái cảm giác đó.