Hắc Oa

Chương 218: Trái tim ở phương nào. (1)

Chương 218: Trái tim ở phương nào. (1)

Không ngờ Hách Thông Đạt chẳng sợ, mềm mỏng phá chiêu:” Anh Giản, chúng tôi kinh doanh nhỏ, anh muốn phá cứ nói một tiếng, tôi phá giúp anh ... Tôi không quen, anh không thể ép tôi quen, tôi đâu chọc gì tới anh, năm món đồ của anh vẫn ở chỗ tôi, tôi không dám động vào. Anh muốn lấy cứ lấy ... Tôi giở trò vô lại khi nào?”
Mẹ nó, chằng cha này cũng không dễ chơi đâu, làm sao đây? Phải rồi, ở trong chuyện này cần một sự cân bằng, mà điểm cân bằng nằm trên người Tề Thụ Dân, bất kể là Hách Thông Đạt vẫn có kiêng kỵ hay là dụng tâm khác, nhưng chắc chắn hắn không thể thừa nhận mình có liên quản tới một tên tội phạm truy nã được.
Hiểu ngầm, cần một sự hiểu ngầm là đủ, giống như năm món đồ cổ kia tặng cho Đại Thông, ngày cả hiệp nghị miệng cũng chẳng có.
Giản Phàm suy nghĩ thật nhanh, không dồn ép hắn nữa, tươi cười đổi vai:” Ai ép anh quen chứ, anh nói ai đấy.”
“ Cái ...” Hách Thông Đạt cứng người, thế này khác gì bảo ở đây không có 300 lượng, giấu đầu lòi đuôi, chỉ là trò đánh đố này, hắn không dám tham gia:
Giản Phàm cười thầm trước phương pháp che đậy vụng về này:” Kỳ thực bất kể là ai, tôi chỉ muốn tìm hắn làm chút việc, rất gấp, rất phiền hà, rất khó giải quyết, trừ người anh em đó, tôi không nghĩ ra ai, không quen không sao, chẳng may gặp được, chuyển lời giúp tôi, không làm khó anh chứ?”
“ Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Anh mà cũng gặp khó à?” Hách Thông Đạt khẩn trương nhìn vị đại giả mặc đồ cảnh sát dáng điệu lưu manh:
“ Ừ ...” Giản Phàm nói nhỏ:” Bịt giúp tôi một cái miệng.”
Hách Thông Đạt nghe một cái tức thì phát ra tiếng "ợ", nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của Giản Phàm mà lạnh sống lưng, ý của bịt miệng tất nhiên là "giết người " rồi:
Chim tiếc bộ lông là bản năng thông thường, Hách Thông Đạt không dám dính dáng tới loại chuyện này, có điều đối phương nói ra rồi, lại là nhân vật khó chơi, chẳng biết nên khuyên can hay từ chối, ngàn vạn lần không ngờ rằng gặp tên cảnh sát bẩn tới mức này, đã dấu cả đống đồ cổ dưới nhà, lại còn muốn làm chuyện bẩn hơn, làm người ta đồng ý cũng không được, từ chối cũng chẳng xong.
“ Không liên quản gì tới anh, sợ cái gì? Chỉ chuyển lời thôi mà, chưa biết có được hay không.” Giản Phàm đóng vai đại giả tới nhập tâm rồi, vỗ mã Hách Thông Đạt đã sợ tới mất vía:” ... Nghe rõ này Hách Béo, mắt anh sáng, tôi cũng không mù, chúng ta đều hiểu là chuyện gì, chơi trò quảnh co cho mệt ... Chẳng may gặp được lời, chuyển lời cho tôi, mấy thứ đồ nát của hắn, tôi không coi ra gì, thứ đó là do người ta cho tôi. Con mẹ nó, tôi cũng đâu biết là dính vào chuyện thối tha này, muốn lấy về, được thôi, nhưng phải làm giúp tôi việc gì đó chứ? Đúng không ... Tôi cho hắn hai cách, có gan cứ tới thịt tôi đi, quả được hai cánh cửa sắt có mật mã đó, muốn lấy cứ lấy. Nếu thấy không làm gì nổi tôi, vậy thì hợp tác một lần, Đại Nguyên một năm không biết bao kẻ lè lưỡi trợn mắt, ai mà quản ... Anh yên tâm đi giám đốc Hách, số đồ cổ và cái biệt thự của tôi còn phải nhớ tới anh, ai muốn làm khó anh là làm khó tôi ... 3 ngày, hôm nay 31, tới mùng 3 tháng 4 là tôi không làm phiền anh nữa .. Giúp được thì giúp, không được tôi không trách anh, chỉ là việc vặt thôi mà.”
Giọng điệu đầy vẻ lưu manh vô lại, lời thì khó phân thật giả, nhưng mỗi câu lại hợp tình hợp lý, Hách Thông Đạt gật đầu: “ Ba ngày thôi sao?”
“ Đúng, nghe cho kỹ, chỉ ba ngày. “ Giản Phàm vui vẻ, nhìn nét mặt là biết trong lòng tên này đang tính toán, lại thân thiết khoác vai: “ Ba ngày này tôi sẽ ở trong chi đội hình sự, không cho bất kỳ cơ hôi nào ... Ha ha ha, có biết hôm nay vì sao cho anh no mắt không, vì số hàng này tôi sắp chuyển đi rồi, tôi không có nhiều thời gian đợi hắn. Hắn không làm thì có người làm, nhưng hắn làm tốt nhất, dù sao hắn có cả đống tội rồi, thêm chút có sao, hơn nữa còn cởi được nút thắt giữa chúng tôi, anh nói có phải tốt không? Giám đốc Hách, không có anh, chúng tôi không hợp tác được, đúng không?”
“ Đúng, đúng ... Mà, anh Giản, uống một bình Mao Đài mà nói nhiều thế, tôi tìm ai mà nói ... Anh đùa thôi à?” Hách Thông Đạt mặt rất thiếu tự nhiên, không biết khó ở tìm n gười hay thời hạn ba ngày:
Giản Phàm cởi nút áo, lộ ra khẩu súng đen xì bên trong, vặn lưng:” Tôi đúng là hơi say rồi, giám đốc Hách, không tiễn, có em gái bên cạnh, tôi thành dư thừa rồi, có chuyện gọi điện ... Hai cái máy của tôi đều mở.”
Thế này là đóng cửa tiễn khách rồi, Hách Thông Đạt vâng vâng dạ dạ xuống xe, cửa xe vừa đóng vào, xe rồ máy chồm về phía trước, làm người ta giật mình.
Đứng đó nghĩ hồi lâu tới khi chiếc Toyota đỗ bên cạnh, Hách Thông Đạt mới lên xe lau mồ hôi, Tịch Ngọc Dung quản tâm hỏi:” Hách ca, tên lưu manh đó không làm khó anh chứ?”
“ Sao lại không? Còn là khó khăn lớn.” Hách Thông Đạt cảm xúc vô cùng, thở ngắn than dài:” Cái xã hội này thật đen tối, cảnh sát còn đen tối hơn tội phạm truy nã.”
Bị Giản Phàm trêu đùa sờ soạng khắp toàn thân không bỏ sót chỗ nào, Tịch Ngọc Dung rất tán đồng.
Một người nếu như thường xuyên sống trong bóng tối, vậy đừng hi vọng người đó có thể tươi sáng được.
Nếu nhìn ở tầng cấp này lý giải câu "cảnh sát tội phạm cùng nhà" cũng thích hợp, quảnh năm tiếp xúc với đủ loại tội phạm, tâm thái thế nào cũng có loại tương tự nào đó. Thậm chí càng có người không phân biệt nổi địch ta nữa, trầm luân trong bóng tối, thế nhưng cũng có người trở nên cao thượng, đa phần trơ lỳ dần dần lẫn lộn giới hạn trắng đen.
Giản Phàm lái xe đi liền một lèo tới đường cao tốc mới dừng lại, lúc buồn chán dựa lưng vào ghế, y chẳng trầm luân, chẳng cao thượng, mà có lẽ giống cảnh sát viên bình thường sẽ trở nên trơ lỳ, dù sao thì cũng chưa tới tuổi nhiều suy ngẫm như vậy.
Lúc này càng có nhiều thứ cần làm hơn là nghĩ ngợi linh tinh.
Đợi ở đầu đường nửa tiếng, nhận hai cuộc điện thoại, khi xe khách tới, nhìn thấy Dương Hồng Hạnh từ xe khách đường dài bước xuống nhìn quảnh. Giản Phàm tức thì nở nụ cười, sáng như ánh nắng, lái xe đỗ ở bên cạnh.
Nguyên nhân cười sáng lạn như vậy không phải vì mỹ nữ mà vì hai người.
Một là cha, cười hiền từ, nhiều năm chưa rời huyện thành Ô Long, đi tới thành phố nhà cửa san sát, mắt thoáng quả chút xâ lạ. Ngơ ngác đúng kiểu nhà quê lên tỉnh, chỉ biết xách túi hành lý đi theo hai nữ nhân. Mẹ thì khoác tấy Dương Hồng Hạnh, hai người đang chuyện trò vui vẻ, thân mật không khác gì người một nhà.
Đó là điểm yếu duy nhất của mình, tối hôm đó Giản Phàm đã nghĩ rất lâu, trừ giao cho Dương Hồng Hạnh, y không nghĩ ra ai thích hợp hơn nữa. Hôm đó lần đầu tiên chủ động tới ban đốc sát chính là vì việc này, chỉ có Dương Hồng Hạnh mới mời được mẹ, và chỉ mẹ mới chỉ huy được người cha trơ như khúc gỗ. Giờ thì tốt rồi, mời được hết rồi.
“ Cha mẹ có vui không? Cha chưa bao giờ đi máy bay, chưa bao giờ thấy biển, lần này toại nguyện rồi nhé?” Giản Phàm đi tới nhận lấy hành lý trong tấy cha, lần này an bài cha mẹ du lịch Hải Nam 10 ngày, ném đi đủ xâ rồi, nếu mà mình nói thì sẽ bị mẹ mắng cho vì tiêu tiền bừa bãi hoang phí, nếu Dương Hồng Hạnh nói thì khác, mẹ thiên vị “con dâu tương lai” ra mặt:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất