Chương 226: Chờ mong biến cố. (1)
Lầu phía tây khu văn phòng cục công an, có hai bóng người lén lút, một nam một nữ.
Nhìn gần một chút, té ra là Giản Phàm, một tấy bịt tắi, nhìn gần chút nữa, bên tai có sợi dây nhỏ, là tai nghe, đầu kia của sợi dây ở trong lòng nữ cảnh sát, nhìn kỹ hơn, à, là máy Walkman.
Lương Vũ Vân híp mắt cười gian nhìn Giản Phàm, không biết hai người này mật mưu làm chuyện xấu gì.
Nghe hồi lâu, Giản Phàm thán phục giơ ngón cái, mắt sáng lên, áp giọng xuống khen: “ Này Phỉ Nữ cũng có chút bản lĩnh đấy, vậy mà anh không nhìn rằ.”
“ Đương nhiên rồi, nếu em ở Mỹ đã sớm được FBI tuyển dụng.” Lương Vũ Vân dương dương đắc ý, rút tai nghe, đặt ở giữa ngực, ánh mắt Giản Phàm tức thì chiếu vào đó, giữa khe áo lộ ra một mảng da trắng mịn, thấp thoáng non nửa bầu ngực lộ ngoài áo lót, ực, là loại nâng ngực chỉ ôm nửa dưới, mắt sáng lên tựa hồ muốn xuyên quả cổ áo nhìn thấy chân tướng, không ngờ bị phát hiện: : Nhìn cái gì, em móc mắt bây giờ.”
Dương Hồng Hạnh cường thế, Tần Thục Vân ôn nhu, Ngưu Manh Manh thật thà, bốn cô gái trong phòng 202 năm xưa mỗi người một tính, có điều dám làm dám nói, không ngại "chay mặn" chỉ có Lương Vũ Vân, khi đó ai không biết danh "thổ phỉ", Giản Phàm nói chuyện với em gái hờ này cũng chẳng kiêng kỵ, chỉ chỉ: “ Được, thế thì phải cho anh nhìn no mắt rồi hẵng móc cũng không muộn.”
“ Xì ...” Lương Vũ Vân trừng mắt uy hiếp, có điều hiệu quả không cao, đối phương càng mặt dày nhìn đã đời, đột nhiên thò đầu ra khỏi góc tường vẫy vẫy:” Đại tỷ, ở đây, ở đây.”
Giản Phàm giật thót mình đứng thẳng lên, đối với Dương Hồng Hạnh, y luôn có chút sợ hãi vô hình, đột nhiên ý thức được cái gì, nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, trừ mấy đồng nghiệp không quen ở bãi đỗ xe thì làm gì có ai, té ra bị lừa rồi, Giản Phàm trừng mắt lại.
Lương Vũ Vân bĩu môi: “ Thừa biết anh chỉ dám nói mồm thôi, vừa nghe tên đại tỷ đã chột dạ, vậy mà còn muốn treo ghẹo bản cô nương, cho anh cơ hội ăn vụng mà anh làm việc chẳng dứt khoát, xì.”
“ Vãi ... Cổ áo em thấp như thế, cúc không cài những hai cái, ngày ở trước mặt anh, anh không nhìn mà được à, sao trách anh. Nếu nói trêu ghẹo, là em trêu ghẹo anh thì có ... anh nghi ngờ em cố ý quyến rũ anh, anh sẽ mách Hồng Hạnh.” Giản Phàm giờ có lý do chính đáng để nhìn rồi, là màu đen quyến rũ, tròn căng hấp dẫn, quên luôn chính sự:
Lương Vũ Vân chẳng biết cố tình hay cố ý, có điều không ngại Giản Phàm nhìn, rất hài lòng câu trả lời no mắt không sợ bị móc mắt của y, cười lấy tai nghe đặt vào tấy Giản Phàm, lè lưỡi trêu: “ Em thử sức hút của mình một chút không được à? Anh cũng kém quá, không chịu nổi dụ hoặc, bái bái ... Tự đi nhé.”
Nói xong vẫy tấy tạm biệt, nhún nhảy về văn phòng, tựa hồ đã xác nhận được sức hút của mình từ ánh mắt của Giản Phàm, thêm vài phần tự tin, đi rất nghênh ngang.
Giản Phàm nhìn theo nghiến răng ken két:” Lần sau mình bóp cho biết ... Mà hình như hơi lệch về phía một chút thì phải, có cơ hội sẽ nắn đều lại hộ, hắc hắc ...”
Cười dâm đi lên xe rời cục công an, càng theo nghề lâu càng thấy mình thiếu kiến thức chuyên môn, ví như phân tích tâm lý của Cảnh Văn Tú, , kỹ thuật của Lương Vũ Vân đều là thứ mình mơ cũng không có, chứ nói gì tới ngòi bút sinh động của Sử Tĩnh Viện, ai nói mấy nữ cảnh sát là bình hoa chứ. Cứ cho họ cơ hội xem, đâu phải cứ phải hùng hổ xông vào bắt tội phạm mới là cảnh sát, mà mặt này mấy ai hơn Hồ Lệ Quân.
Nhắc tới Hồ Lệ Quân lại nhớ, chỉ là vụ án làm bù đầu, thi thoảng gọi điện trò chuyện, không có thời gian gặp mặt ... Ài, bao giờ mới dứt điểm được vụ án này đây, đừng nói tới đời sống tình cảm, cuộc sống bình thường còn chẳng có.
Rời cục công an, về tiểu khu Thủy Vực Kim Ngạn, hai tiếng sau bữa tối, Giản Phàm dẫn theo Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt tới trại tạm giam Phần Hà, lặng lẽ đợi cuộc giao phong đầu tiên với Đồng Cô Sơn.
Đã xem mấy lượt ghi hình thẩm vấn rồi, Giản Phàm hỏi ý kiến của Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt cựu thẩm vấn viên cùng Quách Định Sơn cả đời tiếp xúc với tội phạm, lại thêm sự hiệp trợ của Cảnh Văn Tú và Lương Vũ Vân, tự tin trăm phần ngồi giữa, chỉ đợi dùng thế gió mạnh quét lá, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm.
Khu thẩm vấn khép kín, dùng thép to bằng ngón tấy hàn với nhau mà thành, tiếp nhận vụ án này mới có cơ hội tiếp xúc với khu giam giữ trọng phạm trong truyền thuyết, trong phòng giam đơn có camera giám sát suốt 24 giờ, ngoài trừ lúc thẩm vấn, nghi phạm không có thời gian nào được ra ngoài hoạt động. Tỉnh cực kỳ coi trọng vụ án này, không cần lo chuyện nghi phạm chết như Tiết Kiến Đình, không phải là cảnh sát đều đã học được tuân thủ luật pháp, là vì không thể không cân nhắc nặng nhẹ.
Súng, lưới điện, bốn mặt tường.
Nhà tù, có người nói đó là đóa kỳ hoa của văn minh nhân loại, hình dung chuẩn xác hơn nên gọi là đóa hoa màu đen. Bất kỳ ai đi vào kiến trúc kim loại và hỗn hợp bê tông lạnh băng này, đều thấy hơi lạnh chạy dọc xương sống, không biết người sống nơi này có tâm thái gì, Giản Phàm không muốn đích thân trải nghiệm.
Có tiếng loẹt xoẹt truyền tới, không lâu sau quản giáo dẫn nghi phạm vào, ánh mắt ba người liền trở nên nghiêm túc.
Kẻ này khi đứng lên uy vũ hơn lúc ngồi mấy phần, dáng cao trên 1m8, lưng hơi lom khom, người gày gò trông như bộ xương lớn, khi ngồi xuống đặt tấy lên bàn cách ly, thấy đôi tấy hắn cực lớn, các đốt nhô lên, trông cứ như nông dân quảnh năm vất vả ngoài ruộng. Làn da đen nhẻm dưới ánh đèn trắng trông có phần quỷ dị, phối hợp đôi mắt gần như không chuyển động hay chớp, làm người ta hoài nghi đây là người vừa sống lại dưới mộ.
Đúng rồi, biệt hiệu của hắn là Địa Long, vương giả trong giới đào mộ, được lấy chữ "Long" làm hiệu, chỉ còn sót lại duy nhất vị này.
“ Đồng Cô Sơn, mấy câu hỏi tên, tuổi, nguyên quán thừa thái thì tôi không hỏi nữa, chúng tôi là người của đội trọng án Đại Nguyên, hỏi anh chuyện liên quản tới vụ mất cắp ở Phân cục Tấn Nguyên, ngoan cố lâu như vậy, không có gì để nói với chúng tôi à?” Giản Phàm bắt đầu:
Giám ngục bĩu môi xem thường, nên nghi phạm này có chút khác người, không nói không rằng mấy tháng rồi, cùng lắm chỉ "ừm" một tiếng. Trước kia chuyên giả thẩm vấn tỉnh khí thế ngùn ngụt thế nào mà còn uổng công vô ích, giờ hỏi câu hời hợt như thế thì ích gì, tốn công mình đứng mỏi chân, thất vọng.
À phải rồi, hết sức thất vọng, đó cũng là tâm trạng của Đồng Cô Sơn lúc này, ba người thẩm vấn đều ít tuổi, người hỏi càng non choẹt, không ngờ trong đội ngũ cảnh sát có thứ mặt trắng này.
Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt biết uy danh của Đồng Cô Sơn, biết tên này khó đối phó lắm, nhìn Giản Phàm trông đợi, mong bản lĩnh quái dị của y sẽ phát huy hiệu quả, họ có chút kinh nghiệm rồi, thẩm vấn đâu phải cứ hùng hùng hổ hổ là được, nếu được thì đám người trên tỉnh đã cướp mất công rồi, làm gì tới lượt ba người họ.
Giản Phàm không bận tâm tới thái độ đối phương, cứ việc mình mình nói: “ Anh có quyền giữ im lặng, nhưng im lặng không có nghĩa là anh thoát khỏi can hệ tới vụ án, dùng lời giới giang hồ các anh là oan có đầu, nợ có chủ, 14 năm quả chúng tôi không bỏ cuộc, thẩm vấn anh thêm 14 năm cũng không hề gì ... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi với anh không có tư thù, chỉ có công oán.”