Chương 239: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (11)
Không ai trả lời, không gian quảy cuồng, chỉ mấy giây mà quảng cảnh như bãi chiến trường, thùng xăng bị nổ, xác xe bắn tứ tung, đốm lửa lan khắp nơi, khói đen cuồn cuộn, mười mấy mét vẫn cảm thụ được hơi nóng khiếp người.
Là hắn, Tề Thụ Dân, thằng chó chết ấy đã kích nổ ... là hắn ...
Đầu óc Giản Phàm lóee lên suy nghĩ như vậy, chân lảo đảo đưa đầu nhìn quảnh tìm mục tiêu đã biến mất, người cuối cùng nhắm vào Trương Kiệt nổ sung sau đó lăn sát mặt đát, là hắn, chắc chắn là hắn ... Đâu rồi, mày đâu rồi, thằng chó kia! Mày đừng hòng thoát.
Quệt máu chảy ròng ròng trên mặt, lắc đầu chớp mắt liên hồi cố lấy tỉnh táo, chợt thấy mé trái có bóng dáng mơ hồ đang di chuyển, đó là phương hướng giữa vị trí số một và số hai ... Chạy, mày còn muốn chạy à? ... Như có con ác quỷ ngủ vùi trong lòng vừa vươn mình tỉnh giấc trong người, hung tính trỗi dậy, Giản Phàm ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng vang dội, sức lực cuồn cuộn trong thân thể, lao theo, đà quá mạnh, thân thể mất khống chế ngã chúi về phía trước, bất chấp toàn thân ê ẩm vẫn hướng về phía trước, hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ ...
Trần Thập Toàn nghe thấy tiếng thét nhìn theo, cũng phát hiện người chạy trốn, nhảy khỏi chỗ nấp đuổi theo.
“ Xảy ra chuyện gì rồi, xảy ra chuyện gì, báo cáo đi . có nghe thấy không? Báo cáo đi.” Phía chi viện cũng đã phát hiện vụ nổ, giọng hết sức cấp bách:
Ở trong xe, Cao Ái Quân vẫn còn sững sờ nhìn cảnh tượng thảm liệt trước mắt, lại nhìn hai người một trước một sau truy đuổi nghi phạm, không rõ là ai với ai nữa, mắt cố gắng tìm kiếm bóng dáng đồng đội mà không thấy, lau khóe mắt cầm bộ đàm báo cáo: “ Chi đội trưởng ... Cục trưởng Lương, bọn họ ... Xe nổ, xe nổ rồi ... Mọi người mau tới đi, bọn họ đều ở chỗ phát nổ, không biết sống chết ra sao ... Mọi người mau tới đi, nhanh lên.”
“ Nghi phạm đâu, nghi phạm đâu rồi?” Không biết là ai đó quát xen vào:
Cao Ái Quân còn bận tấm gì tới nghi phạm nữa, cũng không trả lời, xô cửa xe chạy hết tốc lực về hiện trường, vừa chạy vừa gọi, không nhìn thấy ai đứng dậy, lòng càng hoảng loạn giọng lạc cả đi như đang khóc, miệng gọi Thành Cương, Quách Nguyên, không thấy ai đáp, khóc không thành tiếng, lại gọi Giản Phàm, Trương Kiệt, lảo đảo chạy về phía trước ...
Chu vi mười mét vuông xung quảnh cái xe đã bị cháy xém, Cao Ái Quân tìm được Tiêu Thành Cương trước tiên, đang rên rỉ, toàn thân máu me vẫn nói không sao, Quách Nguyên nằm cách đó không xâ, đã hôn mê, cả hai mặt đen nhẻm, tóc xoăn lại. Hắn chạy quả sờ mũi Quách Nguyên, kiểm tra thân thể không thấy vết thương nào đáng kể, hẳn bị ngất do sức ép. Nhớ ra gần vụ nổ nhất là người ở vị trí số hai, hoảng loạn tìm thấy hai cổ thi thể đã bị nổ tắn xác, không thể nào ... đừng, đừng, Cao Ái Quân nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thầm cầu xin, kiểm tra mấy mảnh vụn, quần áo trên người không đúng, chắc là nghi phạm ... Gào thét nhìn quảnh, chợt thấy một người mặc đồ ngụy trang, cuống cồng chạy tới, vóc dáng kia là Trương Kiệt.
“ Tỉnh, tỉnh lại đi ... Trương Kiệt ... “ Cao Ái Quân ôm lấy, thử hơi thở, không còn nữa rồi, toàn thân lạnh băng, dưới mi tâm có cái lỗ đen ngòm, vẫn đang chảy máu, đen, là máu đen, mếu máo gọi: “ Đừng, đừng Trương Kiệt, Trương Kiệt, tỉnh lại đi mà ...”
Tiêu Thành Cương đã khôi phục phần nào nghe thấy tiếng hét lờ đờ bò dạy, vừa đi vừa bò tới nơi, nhìn thấy một người không nhận ra nổi khuôn mặt nữa, chân nhũn ra ngã xuống, bật khóc: “ Trương Kiệt, tỉnh lại cho tôi, thằng chó nhà anh, dậy mau đi.”
Giữa mảnh đất hoang, hai nam nhân ôm đồng đội vừa khóc vừa gọi, lờ mờ có tiếng còi cảnh sát, chiếc xe đầu tiên đã tới ... Chỉ vài phút, chỉ vài phút thôi mà sinh tử mãi mãi cách trở rồi ...
Đoàng! ... Đoàng! ... Đoàng! ... Đoàng!
Tiếng súng ở đằng xâ vẫn còn vang lên, có hai người điên cuồng bắn trả lẫn nhau, người trốn đã tới triền núi, người đuổi đã tới chân núi, dựa vào yểm hộ của vụ nổ, nghi phạm đi trước một bước tới mấy chục mét, bị Giản Phàm trong cơn điên cuồng ngày một thu hẹp khoảng cách.
Là Tề Thụ Dân, nhìn bóng lưng một cái là Giản Phàm nhận ra ngay, trái tim nhỏ máu, bất chấp đạn bay xẹt quả mặt vẫn truy đuổi. Tại mình, tại mình, mình đã quá xem thường hắn, không ngờ rơi vào tử địa rồi vẫn còn phản kích, không kịp hối hận, không kịp đau đớn, lòng chỉ còn con ác quỷ gào ghét: Giết, giết chết hắn!
Đằng sau có tiếng gọi của Trần Thập Toàn, không rõ đang gọi cái gì, Giản Phàm chạy như không biết mệt mỏi, vừa chạy vừa bắn, nhưng trong cơn cuồng nộ, mất đi sự chính xác, mà Tề Thụ Dân trong lúc hoảng loạn cũng bắn hụt. Trần Thập Toàn nhìn quả ống ngắm, Giản Phàm chạy thục mạng, nghi phạm loạng choạng, tốc độ cả hai đều rất nhanh, không sao nhắm chuẩn được.
Khi Tề Thụ Dân sắp leo lên được gò núi, thình lình xoay hẳn người lại, muốn hạ gục kẻ truy đuổi cuối cùng. Giản Phàm cũng tích tắc phát hiện ra thời cơ tốt nhất, cả hai gần như cùng lúc nổ súng.
Đoàng! ... Đoàng! ...
Đúng hai phát súng.
Tề Thụ Dân không ngờ khéo quá hóa vụng, bản thân chủ động, nhưng bước chân vừa dừng lại đối thủ còn nhanh hơn, vừa mới bóp cỏ liền như con chim lớn gãy cánh, ngã xuống đất, lăn lông lốc xuống sườn núi. Giản Phàm chỉ thấy tấy trái nhói đau không nghe sai khiến nữa, tấy phải bóp cò, hết đạn rồi, thấy Tề Thụ Dân lăn đi, không rõ sống chết thế nào, cầm súng không đạn ném tới, "á", trúng ngày trán Tề Thụ Dân.
Hắn ở ngày trước mắt rồi, nhìn rõ bộ mặt hung tợn đó, Giản Phàm toàn thân sôi sục, nhấc một tảng đá nhảy tới, không phải bắt tội phạm, mà muốn giết người.
“ Chết đi thằng chó!” Chỉ là không ngờ Tề Thụ Dân tấy vẫn không rời súng, chĩa về phía Giản Phàm bóp cò cười nanh ác bóp cò:
Đoàng!
Phát súng trúng ngày giữa ngực, hự, Giản Phàm tức thì không khác gì bị một con tê giác phóng hết tốc lục dùng sừng nhọn đâm vào, lực xung kích của đạn bắn y, lảo đảo lùi lại vài bước.
Không! Không thể nào! . trong lòng gào lên đầy bất cam, thằng súc sinh đó chỉ cách vài bước nữa mà thôi, tảng đá rơi khỏi tắy, máu trào ra từ khóe miệng, hai mắt Giản Phàm vẫn mở trừng trừng đầy vẻ không cam lòng, không gian tựa như có chấm đen xoay tròn hút lấy toàn bộ, tất cả biến thành một màu đen ngòm, hai chân mềm nhũn từ từ ngã xuống ...
Đoàng!
Phát súng bắn tỉa từ xâ vang lên, chỉ chậm mất mấy giây.
Á...
Tề Thụ Dân gào thét thảm thiết, nhìn cái tấy cầm súng đã bị bắn lìa, mặt đau biến dạng, đớn gào lên như dã thú, chân trái cũng bị thương, vừa lăn xuống chân đồi, không biết thứ sức mạnh nào vẫn khiến hắn đứng dậy được, lê cái chân đầy máu, tập tễnh đi về phía trước.
Nhưng lần này hắn không có cơ hội nữa rồi, Trần Thập Toàn tới nơi, đề phòng bất trắc, chặt mạnh vào gáy, Tề Thụ Dân ngoẹo đầu sang bên, ngất xỉu.
“ Giản Phàm! Giản Phàm! ...”
Không có ai trả lời.
Đằng xâ một chiếc xe cảnh sát hú còi dừng lại quảnh điểm phát nổ, đội đặc cảnh lăm lăm súng túa ra xung quảnh.
“ Báo cáo! Một cảnh sát đã hi sinh, một người đã hi sinh, là Trương Kiệt.”
Xe chỉ huy im phăng phắc.
“ Cấp cứu, mau gọi cấp cứu ... Giản Phàm trúng đạn rồi, mau lên, mau lên đi, mọi người mau lên . không kịp mất .” Giọng già nuả hoảng loạn như đang van xin cầu khẩn ngắt quãng của Trần Thập Toàn truyền ra loa:
Ngũ Thần Quảng sau mấy giây thất thần nhào bổ tới bộ đàm quát: “ Lão Trần, Giản Phàm sao rồi?”
“ Giản Phàm! ... Giản Phàm! ... Chú Trần, Giản Phàm sao rồi?”
Cao Ái Quân, Tiêu Thành Cương đìu nhau chạy tới, từ xâ thấy Trần Thập Toàn ôm một người, đầu mềm oặt nghiêng sang bên đùi ông tắ, khóe miệng rỉ máu, cả mảng người bên trái ướt đẫm, đạn bắn vào ngực, cả hai như trúng một búa nặng, không thở nổi, cũng không bước thêm được nữa.
Trần Thập Toàn không nhúc nhích, môi khẽ mấp máy, hai hàng nước mắt đục ngầu trào quả khóe mi.
Hôm nay dừng ở đây, vụ án này vậy là kết thúc rồi đó.