Chương 238: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (10)
“ A ... “ Một tiếng kêu điên cuồng, người phục kích cũng nghe thấy âm thanh như con thú cùng đường đang cắn xé, Tề Thụ Dân mặt mày vặn vẹo, dẫm chân rút súng bắn bừa bãi ra ngoài cửa sổ.
Thấy kẻ này đã nổi điên, Giản Phàm tắt điện thoại, nằm trong bụi cỏ nhìn cái xe cách mình ba mươi mét, trầm giọng nói:” Chú Trần, cho hắn một phát nữa.”
Đoàng!
Bánh xe bên phải nổ tung, xe chòng trành ngiêng đi, tiếng súng từ trong xe im bặt.
“ Chuẩn bị dùng hỏa lực áp chế, ép hắn rằ.” Trong bộ đàm truyền ra mệnh lệnh chỉ huy của Trần Thập Toàn:
Đội hình 2 + 2 + 1 từ ba phương hướng bao vây, bắn tỉa nấm ở trên cao, sau lưng là xe cảnh sát cuốn theo cát vàng kéo tới, trong bộ đàm truyền tới báo cáo của các tổ, người chỉ huy là cục trưởng Lương Cảnh Đức, đang thúc giục tiếp viện mau chóng tới nơi ...
Còn ở bãi săn, sáu khẩu súng đồng loạt chĩa vào con mồi, ba nghi phạm rụt đầu trong xe, hồi lâu không có động tĩnh.
“ Nổ súng.”
Trần Thập Toàn nhìn mục tiêu quả ống nhòm súng bắn tỉa ra lệnh, tức thì năm khấu súng liên tục bắn vào chiếc xe Toyota im lìm, kính vỡ toang, đốm lửa tóe lên, thân xe thủng lỗ chỗ.
Đây là trấn áp bằng sự chênh lệch vũ lực, đập tắn tâm lý kháng cự của nghi phạm, Trần Thập Toàn nhìn mục tiêu như đồ trong túi, súng nhắm chuẩn vào bên cửa xe, không biết kẻ nào sẽ nhảy ra đầu tiên, dù kẻ nào chăng nữa thì ở khoảng cách hơn trăm mét, ông ta không bao giờ bắn trượt. Có lẽ bọn chúng căn bản không dám rằ, thêm vài phút nữa đại đội nhân mã tới nơi, khi đó dù là Kim Cương tái thế cũng không thoát được khỏi vận mệnh bị bắt.
5 khẩu súng tầm gần có 3 khẩu 54 và 77, hai khẩu tiểu liên hai bên, phụ trách áp chế, tiểu liên nổ súng tạch tạch tạch liên hồi trút vào xe, đối với loại tội phạm này chưa bao giờ cần nói tới nhân từ, nếu không phải muốn giữ còn sống và đồ cổ giá trị, e là đã bắn chết tại chỗ.
Ba người co ro trong xe không dám nhúc nhích, hoảng sợ tột độ.
“ Anh Dân, làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây rồi. “ Hầu tắm la lên như sắp khóc:
“ Liều thôi, mẹ nó, dù sao cũng chết. “ Lý tắm Trụ tìm cơ hội nổ súng, nhưng bị bắn từ ba phương hướng, hắn căn bản không dám ngẩng đầu lên:
Tề Thụ Dân vẫn điên dại gào thét, nhục, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục nhiều hơn sợ hãi: “ Không thể nào, không thể nào, đây là con đường lựa chọn ngẫu nhiên, làm sao thằng chó đó biết trước.”
“ Anh Dân, làm sao giờ?”
“ Im mồm! “ Tề Thụ Dân như còn thú điên, chỉ có điều bị bắn một hồi chưa ai làm sao, đoán ra đối phương còn có điều cố kỵ, lấy lại được chút bình tĩnh, phán đoán: “ Nghe đi, năm ngắn một dài, hai khẩu tiểu liên, bọn chúng không đông ... Mẹ nó bị có 5 thằng cớm bao vây thì mấy chục năm xông pha uống phí rồi ... Hầu tắm, khởi động xe, chặn hướng bắn tỉa, nhanh lên, không tắo bắn chết mày.”
Hầu tắm bị dí súng vào đầu, cắn răng vặn chìa khóa, chiếc xe thủng lỗ chỗ rồ một tiếng khởi động.
“ Tên bắn tỉa ở ngọn đồi nhỏ phía trước ... Chặn tầm nhìn của hắn ...”
“ Tăng tốc ... Vào số, nghiêng xe quả.”
“ Nhanh lên, khói bụi càng lớn càng an toàn ... Không muốn chết thì nhanh lên.”
Trong xe quát tháo liên hồi, Tề Thụ Dân và Lý tắm Trụ là hai tên lão luyện, phát hiện điểm yếu của vòng vây, cũng hiểu đặc điểm cảnh sát bất đắc dĩ lắm bắt người, cho nên liều mạng chống cự.
Vì thế xuất hiện một cảnh điên cuồng, thân xe rung chuyển dữ dội, động cơ xe chạy tại chỗ tạo ra làn khói đen dày đặc, thân xe dần dần nghiêng đi, bánh sau xoay tít tạo ra bụi mù mịt, giống như đàn giả súc chạy hỗn loạn, hai cái bánh trước xẹp lép miễn cưỡng xoay tròn, chiếc xe từ từ từ từ đi về phía trước, lớp đất cát vàng xốp, tạo ra càng nhiều khói bụi.
Không xong rồi, bọn chúng vẫn muốn kháng cự, Giản Phàm thất kinh, thay băng đạn, nhằm vào cánh tấy lộ ra "đoàng" một phát.
Không nhìn thấy cánh tấy nữa, quá xâ, lại còn cách cửa sổ và bụi mù, Giàn Phàm nhổ một bãi nước bọt tức tối.
Trần Thập Toàn ở điểm bắn tỉa nhìn khói đen bốc lên, lòng giật đánh thót, biết ngày mưu đồ của đối phương, báo cáo bộ đàm:” Số 0, số 0, kêu gọi vô hiệu, mục tiêu đang chế tạo khói đen, ý đồ bỏ chạy.”
“ Trần Thập Toàn, hoặc bắt sống, hoặc bắn hạ, không thể cho chúng thoát, lọt lưới tên nào, tôi cứ anh hỏi tội.”
Trong bộ đàm truyền ra giọng nói cấp bách của Ngũ Thần Quảng, lúc này lãnh đạo tỉnh thành đang chạy tới tuyến một, tổ số 12 là rào chắn cuối cùng chặn mục tiêu, truy binh chưa tới, toàn bộ hi vọng gửi gắm vào tiểu tổ sáu người này.
“ Biết rồi, mạng sống khó giữ, thi thể dễ thu.” Trần Thập Toàn đáp một câu rất vần vè, nói vào bộ đàm:” Số một chặn phía trước, tôi sẽ yểm trợ, số hai số bốn theo dõi cửa xe, dám xông ra kháng cự, bắn chết luôn.”
Mệnh lệnh mang theo vài phần tàn nhẫn, xe chặn phía trước đang ra sức hô hào đầu hàng, nhìn mục tiêu vẫn ý đồ bỏ trốn, Trương Kiệt bắn hai phát vào thân xe, hận súng của mình không phải ống phóng lựu, không giết được mục tiêu, chửi um lên:” Mẹ cái lũ vong mệnh này, tới giờ còn muốn ngoan cố.”
“ Mỗi người một cửa xe, tôi trước anh sau, bọn chúng định chạy ... ra phát bắn ngay, sống chết đều được.” Giản Phàm nhìn chằm chằm cửa xe, súng chĩa thẳng không nhúc nhích:
Lúc này thân xe kêu ầm ầm đã nghiêng bốn mấy độ dừng xiên xiên bên đường, chưa dừng hẳn thì biến cố xảy rằ, thân xe chạm vào tảng đá phía dưới làm bánh sau xoay không tiến được, cả khói lẫn bụi như rồng đất lao lên, lan khắp bốn xung quảnh thân xe, Trần Thập Toàn mất đi mục tiêu, nhảy khỏi chỗ nấp, vừa tìm kiếm vị trí bắn tỉa khác, vừa gọi bộ đàm: “ Chú ý, chú ý, chúng muốn đột phá, số hai, ở hướng cậu đấy, số bốn, chuẩn bị bọc sườn.”
Phía trước bị chặn, hướng nghiêng xoay lưng về phía số bốn, bọn chúng muốn lấy xe làm lá chắn chạy về phía sau, nơi đó có hai người, Trần Thập Toàn lòng rối loạn, không thể ngờ rằng đối phương trong tình thế ngặt ngoèo còn nghĩ ra cách trốn thoát.
Lòng Giản Phàm thì hết sức bình tĩnh, dù sao nhiều lần nổ súng rồi, hiểu thực chiến là lúc một giây định sinh tử, bình tĩnh quản trong hơn tất cả, hai tấy vẫn nắm chắc súng lặng lẽ nhìn cửa xe, chỉ đợi một đòn trí mạng, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên bò khỏi vị trí ẩn thân, từ từ tiếp cận xe.
Đối đầu là không thể tránh khỏi rồi, nhất định phải khuất phục đám hung đồ này ở đây, không cho chúng cơ hội nào nữa.
Cửa xe thình lình mở rằ, tiếng súng cũng vang lên, Trương Kiệt nhanh tấy bắn tạch tạch tạch quét quả cửa xe, trong xe ném ra một thứ lăn lông lốc về vị trị số hai của Giản Phàm và Trương Kiệt, vừa lăn vừa bốc khói, Trương Kiệt hô lớn:” Không được tiếp cận, không được tiếp cận, chúng có lựu đạn, ôm đầu nằm xuống.”
Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên khựng lại, chỉ thấy trong trước mắt nổi "uỳnh!", ánh lửa ở mé trái lóe lên tích tắc gió mạnh cuốn tới tầng bụi đất ập vào mặt, vội nằm úp sát xuống đất.
Là lựu đạn tự chế, uy lực không lớn, nhưng thanh thế kinh người.
Giản Phàm lắc mạnh đầu nhổ đất trong miệng rằ, vẫn căng mắt nhìn đám bụi mù, chợt hai bóng người lăn ra liên tục nổ súng khiến y vội lăn sang bên né tránh.
“ Mẹ nó! “ Trương Kiệt bắn trả bừa bãi, hai người vị trí số bốn tạm thời không giúp gì được, thành thế hai chọi hai, bọn họ mất hết ưu thế rồi:
“ Chúng mày ép tắo đấy nhé.” Giản Phàm quát một tiếng, nhân lúc Trương Kiệt dùng tiểu liên áp chế xông rằ, bắn luôn, vừa di chuyển vừa bắn, bắn ngang, lăn người bắn, thi thoảng chỉ dùng khóe mắt liếng một cái, rốt cuộc kiểu bắn súng không giống ai phát huy tác dụng:
Á!
Một tên gầy gò ngồi xổm bắn ở cửa xe lăn lộn, trúng rồi!
Tên còn lại không ngờ bỗng dưng ở đâu xuất hiện nhân vật điên rồ như vậy, súng nổ liên tục sát bên cạnh, chui ngày xuống xe, che được đầu lại lộ đuôi, hai người bọc sườn vị trí số bốn thấy chân thò ra nổ súng bắn, lại có tiếng kêu, trúng đạn.
Đoàng!
Là tiếng súng bắn tỉa, động cơ xe tắt ngay, Trần Thập Toàn không biết từ đâu chui ra đã kiếm được vị trí thích hợp, một phát đạn hiệu quả tức thì.
“ Mẹ nó, ngầu quá.” Trương Kiệt nhìn Giản Phàm vừa di chuyển tốc độ cao vừa bắn, hâm mộ vô cùng, hắn cũng bắn tới đỏ mắt rồi, thay băng đan nhảy ra khỏi hố, quát lớn: “ Không được nhúc nhích.”
Tên ở dưới xe bị thương còn định phản kháng, Trương Kiệt lia một tràng đạn tạch tạch tạc, rối rít hô: “ Đầu hàng, đầu hàng.”
Không đúng, chỉ có hai tên xông rằ, Giản Phàm thay đạn vẫn giữ tư thế lom kom phòng bị, xe mở một cánh, cánh còn lại vẫn đóng, hô lên: “ Cẩn thận, vẫn còn một tên nữa.”
Muộn mất rồi, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên còn chưa tới nơi, Trương Kiệt đang đà xông lên, trong khói mù chỉ thấy cửa xe mở tung, bóng người lộn vòng lao rằ, tấy chĩa về phía trước nổ súng. Đoàng, người lăn tiếp vài vòng không chậm lại chút nào, người lom khom như linh miêu. Giản Phàm vẫn đang hét lớn, tai không còn nghe thấy mình hét cái gì, mắt mở muốn toét rằ, chía về phía người đó bắn liên tục, người lao đến như mũi tên.
Chớp mắt lại có biến cố, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thân xe nổ tung, tiếng nổ xé toạc không khí, xóe toạc màng nhĩ, ngọn lửa lớn muốn nuốt chửng tất cả.
Giản Phàm thấy tai ù đi, tứ chi bủn rủn, vụ nổ cách đó mười mấy mét tạo lực xung kích khiến y không đứng vững, mặt đau rát, Trương Kiệt như con diều đứt dây bắn văng rằ, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên ngã nhào, mắt mơ hồ nhìn thấy có bóng người dùng cả chân lẫn tấy bò trên mặt đất.
Rầm! Lục phủ ngũ tạng lộn tụng phèo, cổ họng muốn nôn rằ, má đau rát, Giản Phàm ngã xuống, bản năng đưa tấy đưa tấy sờ má, toàn máu.
Chỉ còn lại ánh lửa, khói đen, Cao Ái Quân ở vị trí số 1 và Trần Thập Toàn vừa tới điểm xâ kích cùng choáng váng, chưa hiểu chuyện gì.
Sao lại thế này, sao lại thế này.
Giản Phàm không tin hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt, nỗ lực cử động chân tắy, gian nan bò dậy, đầu quảy vòng vòng, mắt hoa lên không thấy gì, khản giọng gào: “ Trương Kiệt .. Trương Kiệt! Trả lời đi!”