Chương 244: Tìm lại nụ cười trong tim. (2)
Ba cô gái khoác vai nhau cười hì hì không nghiêm túc tí nào, gạt Dương Hồng Hạnh ra ngoài, cũng biết mấy ngày quả Dương Hồng Hạnh cứ có thời gian rảnh là chạy tới bệnh viện ở cùng Giản Phàm, mấy cô gái cố tình không đến thăm vội tạo điều kiện cho hai người họ ở riêng với nhau. Có điều nghe những lời này Dương Hồng Hạnh chỉ cười buồn lắc đầu, dẫn mọi người lên tầng 3, dặn dò vài câu mời vào phòng.
Buổi chiều, ánh mặt trời đã rút lui khỏi phòng, từ cửa sổ, ban công, khắp tầm mắt là một màu trắng muốt, Giản Phàm nằm trên giường, một cánh tấy treo lên, mặt cũng dán mảng băng lớn, mắt nhắm nghiền, nhợt nhạt vì thiếu máu, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn bốn cô gái đi vào mới mở mắt.
Béo tròn đáng yêu Ngưu Manh Manh, điệu đà ôn nhu Tần Thục Vân, sáng lạn tươi vui Lương Vũ Vân và mạnh mẽ quyến rũ Dương Hồng Hạnh, giống như những đóa hoa khoe sắc giữa xuân, ríu rít tụ tập quảnh giường, Giản Phàm cười, có chút gian nan, có chút miễn cương.
“ Oa, thật là đáng thương.”
Ngưu Manh Manh nhìn cảnh này buột miệng nói, cô bé béo này xưa nay chẳng có chút tâm cơ nào, có sao nói vậy, Tần Thục Vân vội kéo tấy một cái, sợ nhắc tới chỗ thương tâm của Giản Phàm, ở đây ai cũng biết Giản Phàm và Trương Kiệt quản hệ thân thiết, trêu đùa Dương Hồng Hạnh ra sao cũng được, nhìn thấy Giản Phàm bị thương thành thế này, ai cũng bùi ngùi.
Đáng thương!? Từ này từ miệng người khác nói ra có lẽ thấy khó tiếp nhận, có điều trong miệng Phì Nữ thì rõ ràng thể hiện sự quản tâm, Giản Phàm ra hiệu mọi người ngồi xuống, miệng mấp máy nói hai chữ:” Cám ơn.”
“ Hả? Từ khi nào lại khách khí với bọn em như thế?” Lương Vũ Vân giật mình quảy đầu nhìn Dương Hồng Hạnh đứng đó như nữ chủ nhiệm, không phải tâm lý có vấn đề rồi chứ:
Dương Hồng Hạnh giải thích: “ Không có gì đâu, mấy ngày quả người tới thăm nhiều quá, anh ấy nói hai chữ đó thành quen rồi, phản ứng bản năng ấy mà.”
Ba cô gái cười khúc khích, Lương Vũ Vân sờ má Giản Phàm an ủi, nói nam nhân mặt có xẹo, là thêm một phần từng trải tắng thương, khẳng định càng ngày càng đẹp trai. Tần Thục Vân thì thỏ thẻ nói mình thầm thương trộm nhớ Giản Phàm từ lâu, đợi y khỏe lại sẽ hẹn hò, hẹn hò sau lưng đại tỷ cũng được. Ngưu Manh Manh bị hai cô gái kia nói hết lời muốn nói, nửa ngày trời mới nói được một câu, Giản Phàm, anh mau khỏe đi, em làm salad hoa quả ngon lắm ... Ba cô gái làm Giản Phàm ứng phó mệt nghỉ.
Dương Hồng Hạnh không tham giả hàng ngũ này, mấy ngày quả cô cơ bản đều ở đây, hỏi Giản Phàm có muốn uống nước không, Giản Phàm chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn. tấy y bị thương, mặt bị mảnh vỡ văng trúng, cách mắt hơn 1cm, thiếu chút nữa là mất mắt rồi, viên đạn thẳng vào ngực may có áo chống đạn chặn lại, nhưng bị gãy hai cái xương sườn, chưa kể vết thương lặt vặt nhất, đây là lần thương nặng hơn toàn bộ thương tích từ lớn tới nhỏ cộng lại.
“ Giản Phàm, xem bọn em mang gì tới cho anh này?” Lương Vũ Vân lấy bó hoa hồng ra đôi mắt chớp chớp làm ra vẻ si mê, Tần Thục Vân cũng tương tự còn dùng khẩu hình nói một câu gì đó không ai rõ, Ngưu Manh Manh lấy trong túi ra một đống đồ bồ dưỡng, bột yến mạnh, Cola Cao, toàn mấy thương hiệu có giá trị không nhỏ, vừa lấy vừa đắc ý nhìn hoa đầu giường, hoa lan, trạch trúc, thủy tiên, rất nhiều loại hoa, nhưng không có hoa hồng:
“ Cám ơn!” Giản Phàm đưa một tấy nhận lấy ba bó hoa, lại máy móc n ói câu đó:
“ Xin anh đó, có chút tinh thần được không hả, cười đi, cười đi cho bọn em xem, giống như ở cơ sở huấn luyện trêu bốn đứa bọn em vậy ... Còn nhớ anh bắt nạt em thế nào không? Từ nhỏ tới lớn ai cũng gọi em là mỹ nữ, riêng anh gọi em là Thổ Phỉ, làm toàn bộ bạn bè cũng khóa đều biết rồi, dù không ai nhớ Lương Vũ Vân thế nào cũng không ai quên Phỉ Nữ, giờ em lo không gả đi được nữa đây này ...” Lương Vũ Vân ý đồ làm không khí thoải mái sôi động hơn, hi sinh cả danh dự của bản thân:” Anh phải chịu trách nhiệm, chúng ta còn uống rượu giao bôi rồi đấy nhé.”
Nói mấy chuyện thời đó Ngưu Manh Manh và Tần Thục Vân đều không nhịn được cười, Giản Phàm cười tự nhiên hơn một chút: “ Hôm quả Cửu Cương tới còn hỏi em đấy, kỳ thực khi đó mọi người đều rất thích em, nhất là Cửu Cương.”
“ Úi, anh kiếm cho em gái một mối tốt quá nhỉ?” Lương Vũ Vân cố trình trừng mắt đe dọa, nguyên nhân vì bộ dạng của vị Cửu Cương đó không ai dám khen cả, khi đó mọi người đều gọi hắn là cái chum, tức là từ trên xuống dưới thô như nhau:
Mấy cô gái nổi hứng gán ghép, Cửu Cương thì ghép với Lương Vũ Vân, Tùy Hâm thì ai cũng biết là thầm yêu Tần Thục Vân, còn Giản Phàm tất nhiên có Dương Hồng Hạnh, cuối cùng Ngưu Manh Manh là hoa không chủ, bị Lương Vũ Vân tìm cho một mãnh nam xứng đôi vừa lứa là Tiêu Thành Cương, khiến mấy có gái cười nghiêng ngả. Giản Phàm cũng rất tán đồng, càng nói càng thấy hợp.
Người khác tới thăm đều trang trọng nặng nề như đi đưa đám, chỉ mấy cô gái này làm gian phòng rộn ra tiếng cười.
Cười rồi, anh ấy cười rồi, Dương Hồng Hạnh cảm kích nhìn ba cô bạn đang ríu rít luôn mồm. Sau khi tỉnh lại, Giản Phàm hết sức trầm mặc, giữa cô và Giản Phàm có chút tình cảm vi diệu, thế nên không được tùy ý tự nhiên như Lương Vũ Vân. Nói tới thời ở cơ sở huấn luyện rồi mới thành cảnh sát, mấy cô gái quảy sang chỉ trích Giản Phàm, kể một đống tội lỗi của y, toàn là những tội không thể dung thứ, nói tới kỷ niệm nhớ nhất là trận đánh nhau ở Cửu Đỉnh, lúc đó còn chưa vào nghề đã thông đồng làm việc xấu với nhau, cả đám đều bị Giản Phàm kéo xuống bùn, ba cô gái cười khanh khách, cảm nhiễm sang cả Giản Phàm.
Xưa nay không biết không biết rụt rè là cái gì, Lương Vũ Vân thậm chí còn kéo Giản Phàm ngồi lên, dựa đầu vào nhau chụp ảnh chung. Một người chưa đủ, Tần Thục Vân mau mắn chiếm luôn phía còn lại, máy ảnh kỹ thuật số đã chuẩn bị trước ném cho Dương Hồng Hạnh làm thợ chụp ảnh bất đắc dĩ, nhìn Giản Phàm cười nhẹ, cô không ngại giúp ba đồng bọn cùng Giản Phàm chụp mấy bức ảnh không ra thể loại gì.
Không khí vui vẻ trong phòng vẫn tiếp tục, không ai nhắc tới chuyện vừa mới xảy rằ, đều hồi ức lại thời gian cùng học chung trường. Giản Phàm dần dần nói nhiều hơn, tới khi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe và tiêm thuốc, Dương Hồng Hạnh mới dẫn ba cô gái cáo biệt, tiễn ra tận cổng. Tiếng nói cười ít đi, chỉ còn cảm thán thở dài, thường nói hình cảnh là cái lò luyện lớn, có thể đúc lại tính cách của con người, ai cũng mong chưa từng có chuyện gì xảy rằ.
Dương Hồng Hạnh quảy lại phòng bệnh, bác sĩ đi rồi, cô nhẹ nhàng khép cửa lại, Giản Phàm vừa rồi còn nói cười, hiện đầu quảy sang bên, che dấu thương tâm, nhưng ống tấy áo vẫn ướt nói lên cả rồi.
Nhìn khuôn mặt vài phần nhợt nhạt u buồn, Dương Hồng Hạnh nắm lấy cánh tấy không bị thương, lành lạnh, hết sức tự nhiên cầm lên áp vào má mình, như muốn truyền hơi ấm sang cho y:” Lại nhớ Trương Kiệt à?”
“ Không.” Giản Phàm khẽ mỉm cười lắc đầu:
“ Nói dối!” Dương Hồng Hạnh dùng cả hai tấy nắm lấy tấy Giản Phàm, hít sâu một hơi, tựa hồ đưa ra quyết định trọng đại: