Chương 261: Tình này phải nói ra sao.
Sau khi Tề Thụ Dân lên tiếng, Giản Phàm bị đám thẩm vấn viên ngập đầu trong đại án như núi lãng quên, mỗi ngày y chỉ xem hồ sơ, nghe ghi âm, thi thoảng tham giả cuộc họp thẩm vấn, rất ít lên tiếng. Rồi tới một ngày, Giản Phàm mới biết là Tiêu Minh Vũ cũng bị giam ở đây, chuyên môn lấy ghi hình thẩm vấn, chỉ thấy vị phó cục trưởng mặt vàng vọt, tóc thời gian dài chưa nhuộm, bạc hết cả, trông già nuả tội nghiệp. Ba lần thẩm vấn thì hai lần là khóc lóc, nói thẹn với sự giáo dục của đảng, nuôi dưỡng của nhân dân. Thực tế' ông ta được Đường Thụ Thanh dắt mối quen với Tề Thụ Dân, thông quả tin tức Tề Thụ Dân cung cấp, nhiều lần phá án lập công lên vị trí phó cục trưởng, nên nghiêm khắc mà nói thì là tội phạm nuôi dưỡng ông tắ, cuối cùng là chết theo chúng.
Gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc, tổng đội trưởng trị an, chính ủy đại đội hình sự sáu, cục trưởng phân cục Tây Uyển, và một cái tên làm Giản Phàm thở phào, khoa trưởng Ngô Đích.
Cuối cùng cũng tóm được tên này, mấy lần Ngô Đích nhảy vào vụ án quá khéo làm Giản Phàm nghi ngờ, dù muốn cướp công cũng không cần làm khó coi như vậy. Ngô Đích có tham vọng lớn, hắn muốn tiến bộ làm sao để mất danh tiếng của mình như thế, phải có nguyên do.
Theo lời khai của Tiêu Minh Vũ, khi Đường Thụ Thanh và Tề Viên Dân giao dịch đồ cổ ở chợ đen đã kéo Tiêu Minh Vũ xuống bùn, nhưng ông ta không ngờ chúng to gan tới mức ra tấy với cả tắng vật trong phân cục, sau này biết thì hối cũng không kịp, đành nhắm mắt đi theo. Nhưng Giản Phàm cảm giác đó là lời nói dối, cho dù khi đó ông ta không biết nội tình thì cũng đoán rằ, nếu không đã chẳng đột nhiên mời đám hình cảnh tới nhà hàng ăn mừng để tẩy thoát hiềm nghi cho chính mình, cũng không có chuyện về sau quản tâm tới Kiều Tiểu Ba như vậy. Ngô Đích thì là vô tình thành vật hi sinh, mấy năm trước hắn tiếp nhận vụ án này, hắn cũng truy theo con đường buôn lậu cổ vật, bị Tiêu Minh Vũ ngầm ngăn cản, sau đó được đề bạt lên cục thành phố, trực tiếp phát triển thành móng vuốt, nhiều lần cung cấp tin tức nội bộ cho nghi phạm.
Đây là cuộc đại thanh trừng tệ nạn tích lũy lâu ngày, làm người ta cảm giác, quảy đầu lại trăm năm trôi quả.
Tầng ba, gian thứ hai tính từ phía đông.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng vào văn phòng, màn hình hơi chói, Giản Phàm giống mọi khi, xoay màn hình vi tính ngược chiều ánh sáng mới nhìn rõ được, nhiệm vụ của y là đối chiếu lời khai ghi chép với ghi hình xem có gì sai sót không. Công việc này vô cùng phù hợp với tính cách tỉ mỉ của y.
Trên màn hình là một nữ nhân, được giải tới đây từ tuần trước, vì nghi phạm đặc thù này mà trên tỉnh điều động thêm hai nữ thẩm vấn viên.
Là Đường Thụ Thanh, người mặc áo tù đã mất hết phong vận trong ký ức, nhìn có chút mệt mỏi, đối diện với lời thẩm vấn, không phản kháng mấy, đa phần lí nhí trả lời. Cô ta bị bắt từ tháng 3, cho tới nay đã gần 3 tháng, ba tháng liên tục thẩm vấn là sự đả kích hủy diệt với nữ nhân quen hưởng thụ an nhàn này, bao gồm cả tinh thần, da mặt mất đi sự mịn màng sáng bóng trở nên nhăn nheo, mắt thâm quầng, thi thoảng lại bần thần, tóc rối, giờ thì giống với tuổi thật của cô ta rồi.
Sau khi nghe Tề Thụ Dân miêu tả về mình, Đường Thụ Thanh nhổ nước bọt mắng hắn là thằng hèn, sau đó lại điên điên dại dại khóc lóc mấy lần, cuối cùng dưới lời tra hỏi lạnh lùng của thẩm vấn viên cũng phải khai báo.
Cơ bản giống lời khai của Tề Thụ Dân, vậy là rốt cuộc cũng làm rõ rồi, Giản Phàm nhìn chủ mưu truy tìm suốt 14 năm, không có căm hận, chỉ có thương hại, cô ta thực sự đáng thương.
Nếu năm xưa Lý Uy kết hôn rồi dứt tình với mẹ Tằng Nam, nếu quản tâm tới vợ hơn nữa ... Hoặc Đường Thụ Thanh đáng lẽ không nên lấy một hình cảnh suốt ngày vắng nhà, nếu, rất nhiều cái nếu gây ra bi kịch.
Chợt nhớ Lục Kiên Định từng nói một câu:
Chúng ta làm cái nghề có độ nguy hiểm cao, nhưng nguy hiểm nhất không phải là an toàn
nhân thân, mà là vấn đề hôn nhân.
Giản Phàm thấm thía rồi, hoặc có thể nói, không hoàn toàn tại Lý Uy, đây là bi kịch của nghề nghiệp này gây rằ.
“ Giản Phàm, anh xem cái gì thế?
Có người gọi đằng sau, là Cảnh Văn Tú mặc cảnh phục vẫn duyên dáng xinh đẹp, ôm chồng tư liệu đi vào, ghé đầu vào màn hình hình một cái, cười khẽ: “ Thì ra nhìn mỹ nữ, đó đúng là nhân vật điên đảo chúng sinh, tôi nghe nói, trừ hệ thống chúng ta còn có một vị phó thị trưởng cũng dính líu ... Anh biết không, vị phó thị trưởng đó trốn rồi. Chỗ chúng ta đề phòng nghiêm ngặt như vậy mà vẫn để lộ ...”
Nói tới đó hạ thấp giọng xuống, cô tham dự vụ án với tư cách trợ lý của Trương Anh Lan, mỹ danh là thu thập thông tin tâm lý phần tử phạm tội. Hai người tuổi tác tương đương nên thường trò chuyện với nhau.
Giản Phàm ngồi quá lâu, vặn lưng cảm thán: “ Hồng nhan không bạc mệnh thì cũng thành mầm họa, nói ra cô ta cũng đáng thương, giả tài thì không ít, nhưng không có nổi một cái nhà. Cả đời có vô số nam nhân, nhưng tương lai e chẳng ai thăm hỏi.”
“ Oa, anh thật là đa sầu đa cảm, tôi không ngờ đấy.” Cảnh Văn Tú ngồi xuống bên cạnh, lại lần nữa nhìn vết thương má trái làm y có chút dữ tợn, có điều cũng khiến khuôn mặt tuấn tú quá mức ấy có vài phần nam tính, càng nhìn càng động lòng: “ Hôm nay tôi xem hết hồ sơ vụ án Phân cục Tấn Nguyên rồi, thật ghê gớm, không khác phán đoán của anh là bao.”
Giản Phàm quảy sang vui vẻ trêu: “ Sao vậy, lãnh đạo đang biểu thị sùng bái tôi đấy à?”
“ Xì, ai sùng bái anh chứ. “ Cảnh Văn Tú bĩu môi ra vẻ xem thường, có điều rõ ràng không phải suy nghĩ thật trong lòng, đôi mắt có chút mê ly:” Huống hồ còn là người bị trầm cảm.”
“ Người khiến tôi bị trầm cảm giờ bị trầm cảm rồi, gốc rễ gây bệnh của tôi đã bị trừ bỏ.” Giản Phàm nói một lời hai ý mà chỉ mình mới hiểu, thuận miệng hỏi đùa: “ Lãnh đạo, lại có việc gì nữa vậy?”
“ Sắp xếp hồ sơ, tôi phân loại thay anh, không làm miễn phí đâu nhé, sau khi tổ chuyên án giải tán, phải mời lãnh đạo một bữa đấy.” Cảnh Văn Tú không ngờ Giản Phàm vẫn nhớ khi hai người mới gặp nhau, cô từng dùng cấp bậc dọa y, kẽ cười vỗ chồng hồ sơ, phân loại cổ vật liên quản tới biệt thự B18 Thủy Vực Kim Ngạn:
Giản Phàm vừa lật xem vừa nói: “ Lãnh đạo, cô cũng xem rồi đó, anh chàng biệt thự chỉ là mồi nhử, tất cả thuộc về chính phủ, tôi vẫn là cảnh sát nghèo, cô đành lòng xẻo tôi vậy sao?”
“ Anh thật keo kiệt, tôi nói thôi mà anh đã sợ rồi, thế thì tôi mời anh, được chưa?” Cảnh Văn Tú nói khích:
“ A, được, tôi đợi mỗi câu này thôi.
Giản Phàm thuận nước đẩy thuyền làm mỹ nữ hết nói:
Hai người đang trêu ghẹo nhau thì ngoài có tiếng còi cảnh sát vang lên, không biết ai tới nữa đây, cùng thò đầu ra ngoài nhìn, đúng là thêm người mới, giờ Giản Phàm đã vô cảm với người bị đưa vào đây rồi: “Lãnh đạo, lại thêm một vị nữa, vị thứ mấy rồi?”
“ Ừm, tính cả người giao cho viện kiểm sát khởi tố thì 28 người rồi ... Ai thế nhỉ?” Cảnh Văn Tú ghé đầu tới có chút tò mò, vì nếu được đưa vào đây thì ắt là nhân vật tai to mặt lớn:
Xe cảnh sát dừng ở khoảng đất trống trước tòa nhà, cảnh sát hộ vệ hai bên, thành viên tổ chuyên án mặc thường phục mở cửa, bước xuống xe là vị bụng cực to hành động chậm chạp, hồ nghi nhìn nơi xâ lạ này, sau đó bị đưa vào.
Một người tuy không thân thuộc với Giản Phàm nhưng không hề xâ lạ.