Chương 260: Ngược dòng về quá khứ.(2)
Lần đàm thoại thứ hai, Tề Thụ Dân rất hưng phấn, rất chủ động chỉ sai sai lầm trong suy đoán của Giản Phàm. Thứ nhất Đường Thụ Thanh là chủ mưu vụ án buôn lậu đồ cổ 323, khách hàng do cô ta kiếm. Thứ hai, sau khi hắn bị bắt, người đưa tin về Vân Thành là Liên Nhận, không phải Đồng Cô Sơn. Thứ ba, trong 2 năm ở Đại Nguyên, Tề Thụ Dân thông quả quản hệ của anh mình làm quen với Tằng Quốc Vĩ, rất nhiều đồ cổ nhờ Tằng Quốc Vĩ giám định thật giả, thậm chí còn tặng cho Tằng Quốc Vĩ nhiều thư tịch cổ mà ông ta hứng thú, ý đồ lôi kéo, nhưng Tằng Quốc Vĩ cổ hủ trừ đồ cổ ra thì không hứng thú, hơn nữa cũng có hoài nghi chuyện Đường Thụ Thanh, Tề Thụ Dân có quá nhiều đồ cổ giá trị.
Nói chỗ này, Giản Phàm không khỏi suy đoán, cuốn cổ phổ của ngự trù La trong tấy mình, có thể do Tề Thụ Dân tặng Tằng Quốc Vĩ.
Thế giới đúng là quá nhỏ, mọi chuyện té ra xoắn lại với nhau từ mười mấy năm trước rồi, nói cách khác mình và Tằng Nam ở mặt nào đó mà nói là rất có duyên.
Sai thứ tư, là mấy món tắng vật do Đường Thụ Thanh dần dần bán ra mấy năm sau đó, không chỉ bán, còn lấy 2/3 lợi nhuận, Tề Viên Dân không chọc vào được vị đại tỷ này, nên chỉ xin kèm điều kiện phụ, là cứu Tề Thụ Dân khỏi tù, bọn họ vốn là đôi gian phu dâm phụ, chuyện đó tất nhiên thuận lợi.
Đường Thụ Thanh có khoản tiền đầu tiên, có vốn liếng kết giao quyền quý, có mạng lưới quản hệ của công an sau lưng liền tiến vào ngành giải trí, hơn nữa vì ôm được cái chân to hơn, tất nhiên là dần quên cựu tình nhân trong tù. Đợi khi Tề Thụ Dân ra tù thì cảnh còn người mất, tuy oán hận, nhưng vẫn phải nương tựa vào nhau mà sống, có quản hệ của Đường Thụ Thanh, anh em họ Tề hô phong hoán vũ ở nghề đồ cổ. Mà có tiền bẩn từ đồ cổ, Đường Thụ Thanh cũng có đống ô dù vững chắc từ đó càng kiếm lớn, tới khi nghề đạo trộm mộ đi xuống thiếu hàng, Đường Thụ Thanh và Vương Vi Dân lại tìm con đường làm giàu mới, nên có vụ án lừa gạt ngân hàng sau này.
Mười mấy năm quả vài lời nói, phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, nhưng không ai không nổi sóng trong lòng.
Ở trong trạng thái hưng phấn, về sau miệng Tề Thụ Dân không theo kịp suy nghĩ, nói chuyện lắp bắp, liên tục bới móc sai lầm của Giản Phàm, Giản Phàm nhìn rằ, không phải hắn sụp đồ, thay một loại phương thức đối đầu khác, dùng sự thực chứng minh: Cảnh sát bọn mày vẫn là lũ ngu ngốc.
Vì thế Tề Thụ Dân thông minh chỉ trích xong đắc ý về phòng giam, còn Giản Phàm ngu xuẩn rời phòng thảm vấn cũng không quảy lại nữa, đồng thời điều động vào tổ chuyên án, do phó sở trưởng Mạnh đặc biệt phê chuẩn.
Tiếp đó Giản Phàm được thấy uy lực của thẩm vấn chuyên nghiệp, có đủ thông tin từ hai cuộc nói chuyện giữa Giản Phàm và Tề Thụ Dân, xác định lại phương hướng thẩm vấn. Tên nghi phạm tự biết chết chắc thể hiện sự tự đại, tự luyến tới biến thái, loại người này không cần đồng cảm, vì hắn không có nhân tính gì hết, cũng không cần thương hại, vì đó là sự sỉ nhục với hắn. Đừng dọa dẫm, vì lấy cái gì ra dọa kẻ lấy giết người làm thú vui? Không thể nói tới chính sách, hắn là kẻ phản xã hội.
Vậy thì cách gì? Trương Anh Lan chỉ rõ, cần tán thưởng, tôn trọng hắn, giống Giản Phàm đã làm.
Mỗi nghệ sĩ luôn cần khán giả tán thưởng, nghi phạm cũng vậy thôi, phạm tội là một nghệ thuật, Giản Phàm từng nói thế, y cũng thực sự có phần nào đó tán thường Tề Thụ Dân, ghê tởm, căm thù nhưng thực sự phải tán thưởng hắn, và Giản Phàm đem toàn bộ vụ án phân cục Tấn Nguyên rằ, không phải là dụ cung, mà cũng là thể hiện: tắo thông minh hơn bọn mày nhiều.
Vì thế Tề Thụ Dân phải chứng minh Giản Phàm sai, chứng minh mình mời là kẻ thông minh hơn.
Dưới đường lối chỉ đạo đó, mười mấy chuyên giả thẩm vấn chế định ra phương án thẩm vấn, mỗi câu nói đều phải cân nhắc kỹ càng, tuyệt đối không được nói những từ "thành
thật khai báo",
nhận tội", "ngoan ngoãn
chút", càng không được có ngữ khí thái độ hùng hổ uy hiếp.
Vì thế có biến hóa như hài kịch.
Thẩm vấn viên rất khách khí nói: “ Tề Thụ Dân, vụ án trộm mộ ở Sở Hậu xã Trạch Thanh tại km số 56, cảnh sát Vân Thành truy tìm 7 năm không có kết quả, anh có biết không?”
Biểu hiện này làm Tề Thụ Dân rất hưởng thủ, vừa hút thuốc vừa uống nước đáp: “ Không phải tôi làm.”
“ Không phải, chúng tôi không có ý nói anh, chúng tôi thỉnh giáo anh thôi ạ.”
“ Ừ, nếu nhớ không nhầm thì bọn Trần Ngốc Mao ở thông Tây Vương làm, cái bọn đó dùng máy đào cỡ nhỏ đập mộ, đồ tốt bị chúng làm hỏng hết rồi, nếu là chúng tôi, đào hầm đi vào, đã cuỗm sạch ... Mộ chúng tôi đào, không ai phát hiện được.”
Càng có chuyện dở khóc dở cười hơn.
Thẩm vấn viên hết sức ngưỡng mộ hỏi: “ Theo lời khai của Trịnh Thành Thắng, năm 2005, có một du khách Quảng Đông bị các anh bịt miệng, vụ án này chúng tôi điều tra mấy năm rồi, huy động hàng trăm cảnh sát không có kết quả, chúng tôi lấy làm lạ, thủ pháp cao mình như vậy, sẽ vứt xác ở đâu?”
Tề Thụ Dân dương dương đắc ý: “ Cái này khó nói lắm.”
“ Anh còn có yêu cầu gì sao ạ?” Thẩm vấn viên vội vàng ám thị, có thể cung cấp ưu đãi trong khả năng của họ:
“ Không không ... Khó nói là vì giết nhiều quá, không nhớ ai vào ai nữa rồi, tên đó có gì đặc thù không?”
Câm nín.
Phải mất một lúc lâu hít thở thẩm vấn viên cẩn thận hỏi: “ Vậy chúng ta nói từng vụ được không?”
“ Ừm, Địa Long thích đập đầu, tắm Trụ thích cứa cổ, Liên Nhân bẻ cổ, các người muốn biết cái nào phải nói rõ ... À, biết rồi, các người chẳng tra ra vụ nào nên mới tới hỏi chứ gì? “ Tề Thụ Dân gập ngón tấy kể ra đặc trưng của đám thủ hạ:
“ .. “ Bế tắc, căn bản chưa tìm ra xác làm
sao biết người đó chết thế nào:
Mấy ngày sau mới hỏi tội của nhân vật liên quản, lần này càng cẩn thận từng ly từng ti: “ Đối với tội Đường Thụ Thanh đã phạm vào, trừ rửa tiền, buôn lậu cổ vật, anh còn điều gì muốn nói không?”
“ Có chứ, muốn nghe không?” Bây giờ Tề Thụ Dân đã có một chai rượu tây để thong thả nhâm nhi:
“ Có ạ.”
“ Đường Thụ Thanh không đơn giản đâu, cô ta ở Thịnh Đường bồi dưỡng một đám tiểu thư, đêu có người huấn luyện chuyên nghiệp, không đi khách, sáng học thi từ cả phú, thanh nhạc vũ đạo, chiều học tư tưởng ... Các người biết những cô gái đó dùng làm gì không? Chuyên môn chuẩn bị cho các lãnh đạo, bất kể là cán bộ đảng chính phủ hay là đám thổ tài chủ, dù loại người nào cô ta cũng có người phủ hợp với sở thích. Đừng có mà không tin, mỗi lần đại hội nhân dân, đều là đặt trước, gọi là gì nhỉ ... À lôi kéo ăn mòn cán bộ lãnh đạo, hối lộ tình dục ... Không tin chứ gì, muốn tôi phải kể tên vài vị lãnh đạo ra à?”
Thẩm vấn viên toát mồ hôi im như thóc nhìn nhau một lúc, chuyện này họ không dám biết:” Chuyện, chuyện này án khác ...”
“ Cút, thói đời gì thế, không dám nói thật đã đành, không dám cả nghe thật ... Không nói nữa, tôi muốn nghi ngơi, cảnh sát đâu.” Tề Thụ Dân giận rồi, gọi cảnh sát như gọi nhân viên phục vụ khách sạn:
“ ...” Thẩm vấn viên nhìn nhau cười gượng gạo xấu hổ:
Trong tầng lầu khép kín, không có ngày đêm, càng không có thời gian, Tề Thụ Dân dùng những vụ án kinh hãi lấy được sự tán thưởng và kính trọng của thẩm vấn viên, đổi lại là hồ sơ vụ án ngày càng dày, một tuần sau phải điều thêm 2 người chuyên môn chỉnh lý tư liệu. Hai tuần sau tăm lên 7 người, người dính líu như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Ba tuần sau cả viện kiểm sát cũng tới ...