Hắc Oa

Chương 268: Tình này phải nói ra sao.(8)

Chương 268: Tình này phải nói ra sao.(8)

Hai chữ này Giản Phàm nói ra lòng phẳng như gương, tựa hồ là chuyện chẳng liên quản tới mình, làm người thẩm vấn không biết phải tiếp tục thế' nào, giải thích hoặc kiên quyết phủ nhận đều có cách truy hỏi, chứ đáp đơn giản thế' này không để người ta một sơ hở nào để tận dụng, hơn nữa thêm vào vẻ mặt của vị này, càng giống người có sao nói vậy, không rườm lời.
“ Về chuyện này, chúng tôi nếu muốn điều tra kỹ, đồng chí hẳn là hiểu dính líu sẽ trọng đại thế nào, Tiêu Minh Vũ khai rất rõ ràng thời gian, địa điểm và số tiền ...” Trịnh Cường bề ngoài khách khí, trong mềm có cứng ý đồ muốn moi ra cái gì:
Có điều đối với đồng chí cách mạng đã trải quả đấu tranh rèn luyện lâu dài mà nói, loại thẩm vấn này không khác gì trò trẻ con, đối phương bất kể ở trì tuệ lẫn kinh nghiệm đều không cùng đẳng cấp với Giản Phàm:” Ông ta nói dối.”
“ Nói dối sao? Đây là điều chuyên giả tỉnh thẩm vấn rằ, sao đồng chí dám khẳng định là ông ta nói dối?”
“ Nói thế này đi, khi tôi mới vào nghề, Tiêu Minh Vũ mỗi lần ở hội nghị đều nhấn mạnh phải trung thành, phải hiến dâng, phải giữ tác phong cần kiệm công chính, kết quả thế nào? Đó là lời nói dối, ông ta và nghi phạm là đồng lõa. Học tập chống hủ bại đề cao liêm khiết, ông ta là lãnh đạo trực tiếp, giảng giải giáo dục hay hơn bất kỳ ai, kết quả thế nào? Ông ta bẩn hơn bất kỳ ai, cấu kết với tội phạm mười mấy năm leo lên chức phó cục trưởng dựa vào gì? Nói dối mà thôi. “ Giản Phàm chứng minh quản điểm của mình, hai vị kia còn chưa tiêu hóa hết đã nói tiếp cho mụ mị luôn:
“ Các vị lấy làm lạ vì sao Tiêu Minh Vũ nói dối chứ gì? Tôi có thể giải thích Vì tôi là người chịu trách nhiệm chính về vụ án Phân cục Tấn Nguyên, ông ta nhiều lần cản trở phá án, còn cố ý điều động tôi đi, có điều chi đội trưởng của tôi chặn lại. Nghiêm khắc mà nói, ông ta ngã gục trong tấy tôi, một cảnh sát nhỏ, ông ta không phục, muốn quấy đục nước lên, muốn kéo cả người kéo ngã mình để chết theo, đó là tâm lý báo thù biến thái của kẻ cùng đường. Mời cấp trên điều tra cho kỹ.”
Giản Phàm nói nhanh tới ghi chép còn chẳng kịp, Trịnh Cương phải đợi đồng đội hoàn thành ghi chép lời khai mới hỏi: “ Đồng chí chắc chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, nếu thực sự có chuyện này, nên chủ động thành khẩn với tổ chức, đây chẳng phải chuyện to tát.”
“ Tôi chắc, hai vị, lương tháng tôi chưa nổi 3000, lấy cả mạng ra để đổi số tiền lương đó, sao tôi có thể lấy tiền mồ hôi và máu của mình ra nuôi thứ ký sinh trùng đó? Nói tôi dính líu tới loại phần tử đó là xúc phạm danh dự nhân phẩm của tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm cho từng lời tôi nói hôm nay.” Mẹ nó, lời này không phải giả, tiền là của Lý Uy, mình bỏ ra đồng chó nào đâu, Giản Phàm nhìn chằm chằm đối phương, đem so với loại máu lạnh gian trá như Tề Thụ Dân, mấy người này là thá gì mà đòi đấu với y:
Quả nhiên là không đấu nổi, bị lời lẽ đanh thép của Giản Phàm trấn áp, Trần Quốc Khánh nhìn Trịnh Cường gật đầu đẩy lời khai tới:” Đồng chí ký tên đi.”
Ký tên xong đi ra gõ gõ cửa, Lục Kiên Định đi vào khách khí giữ người lại dùng cơm, hai vị kia hàn huyên vài câu bắt tấy Giản Phàm tạm biệt, Lục Kiên Định còn nói nhỏ, đừng có chuồn sau đó tự mình đi tiễn khách.
Giản Phàm cười thầm về phòng Lục Kiên Định đợi, về lý luận thì hẳn đã phục hồi như cũ rồi, ít nhất phải ngày ngày tới đơn vị điểm danh, Lục Kiên Định đã thông báo mấy lần, y kiếm hết cớ này cớ khác để lười, lần này đoán chừng bị mắng chửi.
Quả nhiên tiễn khách đi, Lục Kiên Định chạy ầm ầm về phòng hội nghị, không thấy ai, vừa gọi vừa đi về phòng, thấy Giản Phàm ngồi đường hoàng ở chỗ của mình, đang trải nghiệm vị trí đội trưởng, muốn mắng lại thôi, mắng chỉ tổ chuốc bực vào thân: “ Thấy cậu phây phây như vậy, chắc là không sao hả? Còn dám không về đội, tôi cắt tiền thưởng.”
“ Hả? “ Giản Phàm đứng bật dậy, chạy tới lại chỉ vai chỉ ngực: “ Đội trưởng Lục, tôi mới nghỉ hai ba ngày thôi mà, anh nhìn bề ngoài tôi khỏe thế chứ, vết thương ngày nào cũng đau, nhất là khi trái gió trở trời là nhức buốt, ánh xem vết xẹo trên má tôi này, đỏ lên đúng không, do trời mưa đấy, ăn cũng khổ ...”
“ Tôi cũng có an bài việc gì đâu, cậu suốt ngày lang thang vất vưởng không về đội là sao, còn không về ai cũng nghĩ cậu bị khai trừ rồi. Mọi người giờ bận bù đầu, tỉnh điều mất của chúng ta một nửa số người, giờ có mấy vụ giết người, buôn ma túy bị đặt kỳ hạn, cậu về chỉ động não giúp chủ ý thôi, có mệt chết được không?” Lục Kiên Định không khách khí nữa:
“ Ài, anh đúng là dùng người như lừa không biết tiếc nhỉ, tôi đang bị tiếp nhận điều tra, không thích hợp tham dự vụ án.”
“ Hừ, giờ người bị điều tra nhiều lắm, ngày Hồ Lệ Quân cũng bị đưa đi rồi, cậu có chút chuyện là cái rắm gì?”
“ Hả? Cái gì? Chị Hồ làm sao?” Giản Phàm thất kinh:
Lục Kiên Định vài phần bất đắc dĩ: “ Cô ấy do Tiêu Minh Vũ một tấy đề bạt lên, mấy năm trước thành danh là nhờ mấy vụ án buôn lậu cổ vật mà Tiêu Minh Vũ nhận tin từ tội phạm, có vấn đề gì không chẳng biết, có điều tổ chuyên án muốn đập vỡ nổi hỏi tới cùng, cô ấy bị cách ly rồi ... Giờ đồn thổi nhiều lắm, còn nói Lệ Quân là nhân tình của Tiêu Minh Vũ, nói chồng cô ấy không chịu được bị cắm sừng mới ... Đứng lại, này, ai cho cậu đi.”
Giản Phàm có vải phần thần hồn lạc phách bị gọi lại, rõ ràng tâm tình đang rất phản nghịch, quảy đầu nói: “ Đừng ép tôi, tôi tìm chi đội trưởng, ông ấy nhất định phải lên tiếng bảo vệ chị Hồ, chị Hồ là người thế nào anh còn không biết à, chị ấy trong sạch hơn bất kỳ ai trong đại đội này, rốt cuộc cái tổ chức này làm sao thế? Cứ nhè công thần mà hại, còn tội phạm thì chẳng làm được gì chúng.”
“ Đừng ăn nói hàm hồ, Hồ Lệ Quân không có vấn đề sẽ được thả thôi ... cậu giỏi lắm, không coi đội trưởng ra gì nữa phải không? “ Lục Kiên Định chạy ra chặn cửa, kéo Giản Phàm quảy lại: “ Tới đây, cho cậu xem cái này, cậu ở nhà ăn chơi sướng đời ngày cả tên họ chi đội trưởng là ai cũng không biết.”
Nói rồi, rút một văn kiện đặt lên bàn, Giản Phàm tò mò cầm lên xem, xem xem xem , sau đó nhìn Lục Kiên Định, rồi cười, cười, cười nghiêng ngả, cười hả hê, cười đau cả bụng ...
Dương Hồng Hạnh từ xâ nhìn thấy Giản Phàm đi rằ, vội vàng chạy tới vẫy tắy, hai người lại chui vào chung một cái ô, Giản Phàm vẫn còn cười, như sợ có người theo dõi, ôm vai Dương Hồng Hạnh đi bộ mấy chục mét rời khỏi tầm nhìn của gác cửa chi đội. Không hiểu có chuyện gì mà Giản Phàm lại cười như lên cơn, Dương Hồng Hạnh thắc mắc:” Không sao chứ, anh làm sao thế?”
“ Không sao, anh thấy cái trò đời vui quá nên cười thôi, em đoán xem chuyện vây bắt ngày 3 tháng 4 xử lý ra sao?”
- Có người xảy ra chuyện rồi à?
Dương Hồng Hạnh không đáp mà hỏi:
“ Ừ, Ngũ Thần Quảng chịu trách nhiệm lãnh đạo, bị điều khỏi chi đội, hiện chưa an bài công tác, chính ủy Trương tạm thời thay thế, em có biết cuối cùng nồi đen chụp lên đầu ai không? “ Giản Phàm nghiến răng:
Ở loại chuyện này Dương Hồng Hạnh sống ở khu tập thể giành cho lãnh đạo, từ nhỏ được hun đúc rồi, không cần suy nghĩ: “ Chú Trần.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất