Chương 6:
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, sương sớm đã tan, phủ lên người Kỷ Tầm Vi một lớp lụa vàng nhạt, đẹp đến mức không ai dám quấy rầy.
“Hỏi cô một chuyện.” Tôi đột nhiên nhớ ra, câu hỏi tối qua dường như vẫn chưa có câu trả lời.
Cô ấy khẽ gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
“Là chuyện về tấm séc một triệu đó.”
Phì——
Kỷ Tầm Vi lập tức bật cười, đặt miếng bánh mì xuống và lau tay, “tôi còn tưởng chuyện gì. Nói chuyện tiền bạc với tôi, nói một xu thôi, mua không được hớ, mua không được lừa,”
“Một xu thì mua được gì đâu.” Tôi vô tình cắt ngang lời cô ấy.
Vẻ mặt Kỷ Tầm Vi cứng lại trong giây lát, sau đó lập tức nói tiếp: “Một triệu, với tôi, mua không được hớ mua không được lừa, mua không được tình cảm cũng mua không được chân thành.”
“Vậy mua được gì?”
“Cùng lắm là mua được một bài học.”
…
“Theo lẽ thường, tôi nghĩ cô nên từ chối.” Khóe mắt tôi giật giật, tiếp tục nói.
“Đúng vậy, nhưng tôi không nói chuyện lẽ thường.” Cô ấy nhún vai, dang tay ra nói.
Thôi được rồi, cô ấy thắng, nếu tôi là Chung Tấn, chắc chắn sẽ tức đến tăng huyết áp.
“Còn gì muốn hỏi nữa không?” Nói xong cô ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Tôi cụp mắt xuống, có chút bất an, nhưng do dự một lúc rồi vẫn thành thật với cô ấy, “tối qua tôi đã trả nhẫn cưới lại rồi, cho nên, thật ra tôi cũng không có ý định làm gì cô.”
Kỷ Tầm Vi cau mày thật chặt, bước về phía tôi, “Ngụy Gia Lễ, cô tỉnh táo lại đi, cô đang giành lời thoại của tôi biết không?”
Lời thoại gì? Tôi không hiểu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy cũng đầy vẻ không thể tin được.
“Lễ tỷ, coi như tôi cầu xin cô, cô nhận lấy tên đó đi, ngày nào cũng có chuyện không đâu đến làm phiền tôi, ai mà chịu nổi chứ?” Kỷ Tầm Vi phát điên, hai tay nắm lấy vai tôi lắc mạnh, suýt nữa làm tôi chóng mặt.
Vẻ mặt chán nản này của cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy dường như thực sự rất phiền não.
“Nói thật, khi mẹ anh ta ném tấm séc vào mặt tôi, tôi còn khá vui, cái này không phải thoải mái hơn cái việc ngày nào cũng phải sống kẹp giữa hai người như một kẻ không ra gì sao?!” Kỷ Tầm Vi hừ lạnh một tiếng, hai chữ “chê bai” viết rõ trên mặt.
Hả? Tôi không thể hiểu Kỷ Tầm Vi định làm gì nữa.
“Thôi, tôi cũng không thích anh ta.” Tôi gạt tay cô ấy ra, quay đầu đi không nhìn chậu cây cảnh đã được cắt tỉa gọn gàng bên cửa sổ nữa.
Chỉ là lần này đến lượt Kỷ Tầm Vi ngây người, đứng sững trước mặt tôi rất lâu không nói gì, vừa cố gắng nhớ lại điều gì đó vừa lầm bầm: “Kỳ lạ, không phải vậy, Ngụy Gia Lễ bị ngốc à?”
Tôi: … Cô có lịch sự không vậy?