Chương 7:
Trong lúc tôi đang bàn chuyện này với Kỷ Tầm Vi, người phụ nữ giúp việc đang cắt tỉa bồn hoa bên ngoài đi vào báo với tôi rằng Chung Tấn đã đến.
Chỉ cần nghĩ qua, tôi cũng biết anh ta đến sớm như vậy vì ai. Rõ ràng là tôi không hề nói với anh ta rằng Kỷ Tầm Vi đang ở chỗ tôi, nhưng anh ta vẫn đến từ rất sớm. Quả nhiên, có người đã khiến anh ta phải bận lòng rất nhiều.
Tiện thể, tôi còn ra hiệu bằng mắt với Kỷ Tầm Vi đang ngồi xổm bên cạnh để suy ngẫm về cuộc đời: Có người đến đón cô ấy rồi đấy.
Nhưng không ngờ, cô ấy bật dậy, ôm lấy cánh tay tôi và kiên quyết nói: “Không sao cả, chỉ cần chị cũng không thích anh ta, chúng ta chính là anh em tốt khác cha khác mẹ.”
Nhìn bàn tay cô ấy đang đặt trên vai tôi, nhất thời tôi cảm thấy rất phức tạp. Sao một người có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy, câu trước còn gọi tôi là chị, câu này đã muốn xưng anh em với tôi rồi.
“Không nói nữa, tôi đi trước đây, không thì cái người mà tôi vất vả lắm mới thoát khỏi lại đến tìm tôi mất.” Kỷ Tầm Vi bước đi thoăn thoắt trên đôi giày cao gót, lướt qua tôi như một cơn gió.
Chỉ là, tôi tính toán thời gian và phương hướng, hướng đi mà cô ấy chọn trong lúc hoảng loạn này chắc chắn sẽ đối mặt với Chung Tấn đang đi vào… Có lẽ đây chính là cái gọi là số phận.
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút sau, Kỷ Tầm Vi lại quay trở lại, khuôn mặt ỉu xìu nhìn tôi, ánh mắt còn trách cứ tôi vì sao không nói sớm cho cô ấy biết đó là cửa chính.
Phía sau cô ấy là Chung Tấn đang từng bước tiến lại gần, vẻ mặt u ám, khiến không khí xung quanh anh ta trở nên nặng nề.