Chương 8:
“Chào buổi sáng.” Tôi thản nhiên chào Chung Tấn đang đi vào từ bên ngoài, nhưng tiếc là sự chú ý của anh ta không đặt vào tôi.
Cốc sữa trên bàn đã nguội hẳn, tôi đang định mang đi hâm nóng lại thì Chung Tấn đã lên tiếng trước: “Hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao, đừng gây phiền phức cho cô ấy?”
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, người thì đẹp trai, nhưng mắt thì có vấn đề.
“Anh xem cô ấy có thiếu bộ phận nào không? Thiếu tay hay gãy chân?” Tôi trả lời anh ta một cách dửng dưng, quay sang nhìn Kỷ Tầm Vi. Cô ấy đang đứng yên tại chỗ, không dám tiến cũng không dám lùi. Tôi đã hiểu được ý nghĩa câu nói “đứng giữa không làm người” mà cô ấy nói lúc nãy là gì rồi.
Nhưng dù họ có giận dỗi nhau thì tôi cũng là người ngoài, không tiện nhúng tay vào. Thế là tôi ngồi xa ra một chút, nhường lại phòng khách cho họ.
Chỉ kịp nhìn thấy Chung Tấn đi về phía Kỷ Tầm Vi, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “A Tầm, về với anh đi, chuyện bên mẹ anh em đừng lo, anh sẽ giải quyết.”
Kỷ Tầm Vi lập tức lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Anh đừng đi nữa, muốn nói chuyện đàng hoàng thì hãy đứng cách xa tôi một chút.” Cô ấy đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn lộ rõ sự hoảng sợ.
Điều đó cũng bình thường thôi, chỉ những người không quen Chung Tấn mới thấy anh ta dễ gần. Nhìn thấy vẻ ngoài ôn hòa của anh ta hàng ngày, người ta rất dễ quên mất rằng dưới lớp mặt nạ đó là một nhân vật lớn mưu mô sâu xa và đáng sợ. Chỉ cần nghĩ đến những thủ đoạn mạnh mẽ của anh ta trong những năm qua cũng đủ khiến không ai dám coi thường, thậm chí là kính sợ.
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta ở nhà họ Chung, trên mặt anh ta cũng không có nhiều biểu cảm, vẫn lạnh nhạt, giống như cơn gió lạnh thổi qua mùa đông năm đó; sau này khi quen nhau, tôi cũng không tìm được từ ngữ nào để miêu tả mối quan hệ này, nếu có, thì đó là “chuyên nghiệp”, giống như làm một việc theo đúng quy trình.
Không ngờ cuối cùng tôi lại là người không chịu đựng được và chủ động nói lời chia tay. Anh ta cũng không phải là người không biết điều, chia tay dứt khoát cũng coi như xong.
Tôi mới lơ đãng một lúc, chủ đề bên đó đã đi xa tít tắp rồi. Tập trung lắng nghe, tôi càng không hiểu.
“Không nói chuyện tình cảm, vậy nói chuyện gì? Nói chuyện tiền bạc sao?” Giọng Chung Tấn bỗng trở nên lạnh lẽo, nghe vào tai khiến tôi gần như muốn rùng mình.
“Khoan đã, anh nói tôi nợ anh bao nhiêu tiền?!” Kỷ Tầm Vi ngây ra nhìn anh ta, hít một hơi lạnh, sau đó lẩm bẩm vài câu: “Năm triệu tệ… hình như đúng là có chuyện này, sao hôm qua mình lại quên mất…”
Ánh mắt tôi vừa lúc đặt lên người Kỷ Tầm Vi, dù đang ở bờ vực sụp đổ nhưng vẫn cố chấp không nhúc nhích. Cô ấy vẫn đứng tại chỗ, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch vì quá sức, gân xanh nổi lên.
“Tôi sẽ trả anh, nhưng tôi không thể đi cùng anh được.” Kỷ Tầm Vi quả thật rất cứng đầu, cứng đầu đến mức nhìn mà tôi cũng thấy đau lòng.
Cô ấy vốn đã gầy, lúc này bóng người càng mỏng manh, nhưng lưng vẫn luôn thẳng tắp.
“A Tầm, em nghĩ anh không đủ hiểu em sao? Em lấy gì để trả cho anh?” Chung Tấn cười khẩy một tiếng, không thiếu phần châm chọc.
Đột nhiên tôi dường như đã hiểu tại sao họ lại đến với nhau.
Không khí trở nên nặng nề, Chung Tấn không nói tiếp, Kỷ Tầm Vi cũng không trả lời, cứ thế mà giằng co.
Trong lòng tôi đã đấu tranh không dưới chục lần, rốt cuộc có đáng để vì cô ấy mà đắc tội với Chung Tấn hay không, có cần thiết phải đối đầu với Chung Tấn vì cô ấy hay không. Một người như anh ta, chỉ thích hợp để hợp tác, nghĩ thế nào cũng không nên xé toạc mặt.
“Chung Tấn,” tôi thở dài rồi đứng dậy, phá vỡ sự bế tắc giữa họ: “Ép người quá đáng, không có ý nghĩa gì cả.”