Chương 155: Mua cửa hàng ở Tân Kiều (hạ).
- Ta phát hiện phủ Khai Phong này còn hoang vu hơn Tương Châu nhiều. Cả đường xuôi phía nam chỗ nào cũng là đất hoang. Dân thì ít, đây có chắc chắn là phủ Khai Phong của Kinh thành không?
Vương Quý hết nhìn bên nọ lại sang bên kia, miệng liến thoắng. Lúc thì gã kêu rừng Tương Châu ít cây, lúc lại than mặt băng trên sông Hoàng Hà không kiên cố. Một lúc, gã lại kích bác cửa quan mà chẳng có binh lính chịu trách nhiệm. Rõ ràng không thể coi gã là bậc nho sinh đọc sách được. Vào đến phủ Khai Phong, gã lại bắt đầu ca cẩm dân ít, đất hoang vu.
Vương Quý chỉ vào vài miếng đất trống trơn, nói:
- Bao hiêu thương nhân đi lại ở đây mà sao vẫn có đất trống? Nếu ta mua mấy mảnh đất này, xây thành nhà trọ tửu quán thì đảm bảo sẽ kiếm được đầy túi.
Những điều gã lải nhải đã không được mọi người ủng hộ từ lâu. Lý Diên Khánh hỏi Thang Hoài:
- Gần đây có chỗ ăn cơm không?
Thang Hoài là người duy nhất trong bọn họ đã từng vào kinh. Tuy nhiên cũng chỉ là một chuyến cách đây ba năm rồi. Gã nghĩ ngợi rồi chỉ về phía Nam, nói:
- Ta nhớ là phía trước không xa có một quán trà, hình như có bán cơm.
- Vậy chúng ta qua quán trà đó.
Đề nghị của Lý Diên Khánh được mọi người đồng loạt hưởng ứng. Cả bọn tăng tốc về phía quán trà. Không bao lâu sau, phía trước quả nhiên có một quán trà. Diện tích quán rất rộng nhưng mới chỉ ngồi nửa số chỗ. Bọn họ vừa vào tới cổng, chưởng quỹ đã vồn vã chạy ra:
- Hoan nghênh bốn vị tiểu quan nhân đến uống trà.
- Có đồ ăn không?
- Có có, có bánh bao, mì nội tạng, mì thịt băm, cháo đường, canh xương, canh thập cẩm, thịt rán, cá rán, vừa ngon vừa rẻ, đảm bảo bốn vị tiểu quan nhân hài lòng.
Bốn người xuống ngựa, đem ngựa giao cho chưởng quỹ buộc vào cọc trước cổng. Bọn họ tìm một cái bàn ngay phía cổng ngồi xuống để có thể tiện trông coi ngựa luôn.
Lý Diên Khánh nhìn xung quanh dò xét một lượt. Khách trong quán cơ bản là thương nhân, bên người chất nặng hàng bao hàng hóa, bên ngoài buộc tới cả tram con lừa.
Bấy giờ, Nhạc phi gạt cánh tay Lý Diên Khánh, nháy nháy mắt về phía sau. Lý Diên Khánh quay đầu, mới phát hiện sau hắn cũng có một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Gã mặc một bộ võ phục màu xanh da trời, mày rậm mắt báo. Dáng người tuy không cao nhưng lại rất khoeer mạnh. Trên bàn gã ngồi bày một đôi kim giản, mỗi chiếc nhẹ cũng phải chục cân. (Kim giản, dài và có chuôi như kiếm nhưng tròn dạng như cái dùi, nặng hơn kiếm.
Thiếu niên đó vừa uống trà vừa thi thoảng đánh ánh mắt sang phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh cúi xuống, phát hiện dây buộc túi đựng cung đồng của mình không biết lúc nào đã tuột ra, lộ nửa thanh kiếm.
Lý Diên Khánh ý thức kéo túi da lên, nắm chặt dây cưong. Hắn lại quay đầu nhìn thiếu niên mặt đen ngồi ở phía sau. Ánh mắt hắn sắc nhọn như muốn nhìn thấu tâm tư của gã.
Gã thiếu niên mặt đen lập tức nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Diên Khánh. Gã bắt đầu gặm từng miếng bánh bao lớn. Nhạc Phi lại sát vào phía Lý Diên Khánh khẽ nói:
- Chắc cũng là sĩ tử võ cử, cùng vào võ học như chúng ta.
- Làm sao ngươi biết?
- đôi song giản kia, nếu không phải người học võ căn bản không mang được ra khỏi cửa mà bị ném ven đường lâu rồi.
Thực ra Lý Diên Khánh cũng có thể đoán ra. Thiếu niên mặt đen này có cách ăn mặc gần giống Nhạc Phi. Tay gã lại có cặp đại giản kia, lúc này vào kinh thành thì chắc chắn là sĩ tử võ môn rồi.
Đúng lúc này, người làm đưa trà và đồ ăn tới cho cả bọn. Vưong Quý chụp lấy một cái bánh bao nhân thịt to, vừa gặp vừa hỏi người làm:
- Cảm thấy phủ Khai Phong có vẻ hoang vu, còn không bằng Tương Châu ta. Thế là vì sao?
Người làm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Nhân khẩu hút hết về kinh thành rồi. Phủ Khai PHong giờ đương nhiên lấy đâu ra người. Cửa hàng ít lắm, chủ yếu còn không thuê được ngườ làm. Tôi ở đây tháng giỏi lắm kiếm được năm quan tiền. Nhưng nếu vào kinh thì phải kiếm được tám quan tiền. Nếu có cơ hội vào làm cho cửa hàng có tiếng còn kiếm được 10 quan tiền, cao gâp đôi ở đây.
- Vậy sao ngươi không đi? Lý Diên Khánh cười hỏi.
Tên ngườ làm quay đầu trừng mắt nhìn chưởng quỹ một cái, nói:
- Nếu không phải lão ấy không cho, ta đã đi từ lâu rồi.
- Ngươi đang càu nhàu cái gì vậy!
Chưởng quỹ đi tới, hung hăng nhéo đầu người làm, nói:
- Còn không mau đi nấu nước. Ấm thấy đáy rồi kia kìa.
Tên người làm hùng hổ đi mất. Chưởng quỹ nói với bọn hắn giọng áy náy:
- Cái thằng vừa rồi chỉ hay nói lung tung. Các vị tiểu quan nhân xin thứ lỗi.
- Không có gì, chúng ta chỉ nghe ngóng từ hắn một ít tin tức ở kinh thành thôi.
Chưởng quỹ cười hờ hờ, nói:
- Bốn vị tiểu quan nhân tới kinh thành học võ ư?
- Gần đây có rất nhiều võ sinh về kinh sao?
- Gần như ngày nào cũng có
Chưởng quỹ quay đầu nhìn thiếu niên mặt đen phía sau, thấp giọng nói:
- Vị tiểu lang quân mặt đen đây cũng là!
Cả bốn người đều quay đầu nhìn chàng thiếu niên mặt đen. Gã đã ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng, ném vài văn tiền trên bàn rồi lạnh lùng nhìn bốn người, xốc song giản lên, cưỡi con ngựa ô tông nghênh ngang rời đi.
- Thằng ranh này thật vô lễ.
Vương Quý cất giọng oán hận:
- Chúng ta có lòng muốn cùng gã kết giao mà gã lại bơ đi. Ta dám cược rằng vừa rồi gã nghe thấy hết những điều chưởng quỹ nói.
Lý Diên Khánh uống một ngụm trà nóng, cười nói:
- Chúng ta vốn không quen biết gã. Gã không muốn kết giao cũng rất bình thường.
Nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, Lý Diên Khánh trả tiền. Cả bốn người gọi một bao nhiêu đồ ăn uống mới hơn sáu mươi văn tiền. Cả bọn đều cảm thấy ngạc nhiên. Vưong Quý liên tục kêu rẻ quá.
Trên thực tế đây chính là sức hấp dẫn chốn kinh thành. Biện Kinh đã có một đêm thiên kim động tiêu tiền, cũng có ăn một bữa cơm mấy quan tiền thậm chí mười mấy quan tiền ở những tửu quán hạng sang. Đương nhiên cũng có bữa cơm tốn hao mấy trăm văn ở các cửa hàng hạng trung. Nhưng nhiều hơn là bỏ ra có mấy văn tiền liền có thể ăn no ở quầy ăn vặt.
Cái này khác hẳn so với những điều bọn hắn đã tưởng tượng về kinh thành. Nhất là Nhạc Phi lại còn ngạc nhiên thêm nữa. Tâm bệnh của gã nhanh chóng biến mất. Võ học mỗi ngày cấp cho gã năm mươi văn tiền, ăn ngủ miễn phí, coi như đã đủ sinh hoạt phí tại kinh thành rồi.
Bốn người quay người lên ngựa, lao về phía kinh thành. Qua trấn Trần Kiều là đến đường cũ Hoàng Hà. Tuy Hoàng Hà đã đổi dòng sang phía bắc nhưng vẫn còn một dòng chảy hơn chục trượng. Có điều, có cây cầu đá kết nối, không ảnh hưởng lắm tới giao thông của hai bên bờ. Bốn người vừa tới bên cầu liền thấy một thiếu niên cưỡi ngựa đang đừng ở đó. Đó chính là tên thiếu niên mặt đen bọn họ vừa gặp ở quán trà. Thấy gã bày tư thế như vậy rõ là đang chờ bốn người họ.
Trong lòng Vưong Quý vốn có chút bất mãn với tên thiếu niên này. Gã lập tức cảnh giác, nắm chặt chuôi kiếm. Lý Diên Khánh khoát tay ra hiệu cho Vưong Quý không phải lo lắng. Lý Diên Khánh giục ngựa tién lên phía trước, ôm quyền nói:
- Vị huynh đệ có gì chỉ giáo ư?