Chương 156: Đại Khí tàng kiều.
- Ta hỏi ngươi, cung đồng của ngươi ở đâu mà có?
Thiếu niên mặt đen cất giọng ồm ồm hỏi.
Câu nói không đầu không đuôi rất vô lễ. Vương Quý lập tức cả giận nói:
- Cái thằng mặt đen vỗ lễ nhà ngươi. Binh khí của chúng ta có liên quan gì tới ngươi nào?
- Ta hỏi chút thì sao, hỏi thì chết ngươi à?
Tên mặt đen thấy Vưong Quý gọi mình mặt đen cũng hung hăng cãi lại một câu.
Vương Quý giận dữ rút kiếm ra, quát:
- Nếu đã muốn kiếm chuyện thì tới thử đây xem nào!
Tên mặt đen cũng bị chọc giận, rút ra một thanh kim giản từ phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Quý, nói:
- Có thanh kiếm rách cũng dám chỉ vào ta à, có đại đao thì mang ra đây. Ta với ngươi so tài thử.
- Đấu thì đấu.
Vương Quý từ nhỏ thích luận võ quen rồi. Lúc này, gã nổi tính cũ, cất kiếm đi, lấy ra từ yên ngựa một thanh đại đao rồi chỉ vào phiến đất trống lớn bên trái nói:
- Nơi này chật quá, không đấu được, chúng ta qua bên kia tỉ thí.
- Hai người các ngươi chờ một chút
Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười. Hai người này đều có chung một tính xấu, một câu không hợp liền rút đao khiêu chiến. Chuyện ban đầu vốn là việc rất nhỏ, lại bị bọn hắn huyên náo kinh thiên động địa.
Hắn ngăn lại mặt đen thiếu niên nói:
- Thôi chúng ta nói chuyện chút về đồng cung đi! Ngươi tại sao muốn hỏi thăm về nó
- Chờ ta so xong cùng cái này đại đao tặc rồi sẽ nói cùng ngươi.
Thiếu niên mặt đen phóng ngựa xông tới, gã đem một cái khác chi giản cũng rút ra, thét to: tiểu tặc đao hỏng, để ngươi nếm thử mùi song giản của ta!
- Đến đi. Lão tử chém đôi thằng mặt đen nhà ngươi.
Vương Quý đã nôn nóng từ lâu, giờ phóng một đao hướng về thiếu niên mặt đen bổ tới. Thiếu niên mặt đen giơ song giản ra đỡ. Chỉ nghe “chat” một tiếng vang thật lớn, hai người đều lảo đảo, cánh tay tê dại, gựa cũng lập bập lùi lại mấy bước.
Nhạc Phi muốn đi lên khuyên can lại bị Lý Diên Khánh kéo lại, nói:
- Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, không ai làm thương ai được đau. Cứ để họ đánh.
Lý Diên Khánh lấy từ túi đi ngựa ra ba miếng đã, chuẩn bị sẵn sàng cứu người. Lúc này, Vương Quý hét lên một tiến, thanh đao quét ngang một đường hướng thẳng phía ngực và bụng đối phương. Thanh giản đao bên trái của thiếu niên mặt đen thuận thế vẩy một cái, đồng thời nửa người ra phía sau, tránh đường đao, thanh giản đao bên tay phải lại nhằm thẳng ót Vương Quý mà đến.
Vương Quý vừa dùng sức quá mạnh cho đường đao của mình, suýt mất cân bằng. Gã vừa giữ được cân bằng liền đã thấy giản đao đánh tới. Cứ tưởng không tránh được khiến gã bị muốn vỡ tim, nhắm mắt chờ chết.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh xuất thủ, một viên đá xuất hiện sau ót Vương Quý trong nháy mắt. Chỉ nghe “rắc” một tiếng vỡ vụn, viên đá đã nhắm chuẩn vào đường đánh của thanh giản đao. Lực lớn nên đá đã vỡ nát, giản đao cũng bị đẩy ra.
Thiết niên mặt đen thiếu chút không giữ được chuôi giản đao. Gã cảm thấy cánh tay đau nhức, sắc mặt chợt tím lại. Ngựa lui lại vài bước, kinh hoảng nhìn viên đá trong tay Lý Diên Khánh. Đây là võ nghệ mà gã chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đối phương muốn lấy mạng gã dễ như trở bàn tay.
Thiếu niên mặt đen ý thức mình không phải là đối thủ của bốn người họ. Gã thúc ngựa phi thẳng về phía cầu. Nhạc Phi tiến lên hô to:
- Thiếu lang chờ chút, chúng tôi nói chuyện đã.
Tên thiếu niên lại ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp chạy lên cầu, tiếng từ phía xa vọng lại:
- Đến kinh thành lại tìm bọn ngươi tính sổ.
Một lát sau, cả người lẫn ngữa đã chạy xa. Thang Hoài vung vẩy cây quạt nhỏ, cười cười nói:
- Tên này rất buồn cười. Tự nhiên ở đâu đến, rồi lại tự nhiên biến mất. Đánh cả buổi vẫn chả hiểu chuyện gì.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Hắn vừa rồi ý thức tí nữa lấy mạng người khác nên sợ chúng ta báo thù chạy mất.
Lúc này, Vương Quý đã định thần trở lại, sờ sờ gáy mình, nói:
- Con bà nó chứ. Thẳng khốn này cuối cùng có muốn đấu võ không. Còn dám làm thật, tí lấy cái mạng này của ta.
- Ngươi cũng khốn đâu kém.
Lý Diên Khánh đưa tay nhéo gã một cái, mắng;
- Người chả biết là ai mà dám đấu võ với người ta. Vạn nhất hắn là con nhà quyền quý, ngươi chết rồi chẳng phải phí mạng ư!
Vương Quý cười hì hì nói bắn cả nước bọt:
- Dù sao cũng có ngươi bên cạnh. Không phải là ngươi ra tay đó sao?
- Lần sao chẳng buồn cứu ngươi nữa.
Lý Diên Khánh tức giận trừng mắt liếc sang gã rồi quay ra hướng mọi người nói:
- Chúng ta đi thôi. Trước khi trời tối phải cố đến kinh thành.
Đám người quay đầu ngựa lại hướng cầu đi tới. Không bao lâu sau liền tăng tốc phóng về phía kinh thành.
Lại đi hai mươi dặm nữa, tường thành Biện Kinh nguy nga rốt cục cũng đã hiện ra trước mắt bọn hắn, bốn người nhất thời hoan hô lên, tăng tốc ngựa phi tới.
Cả bọn nhanh chóng tới chỗ trước ngã tư. Thang Hoài nắm chặt dây cương, nói với cả bọn:
- Cứ đi về phía trước là đại bản doanh cấm quân, rồ isau đó không xa là Bắc Đại môn. Ở đây tuy gầnh ơn nhưng lại có ba cửa kiểm tra. Chúng ta phải bỏ binh khí xuống nộp cho họ đã, sau khi xác minh thân phận mới nhận lại được. Rắc rối lắm, tôi đề nghị không đi lối bắc.
Vương Quý hỏi lại vẻ sốt ruột:
- Vậy ngươi nói đi bên nào càng tiện lợi hơn.
- Ta đề nghị vào từ phía Tây. Bên đó tuy xa chút nhưng lại không có cửa quan, thương nhân thường vào cửa tây.
Thang Hoài trưng cầu ý kiến của mọi người, Lý Diên Khánh cười nói:
- Cái đó mà còn phải hỏi à? Đương nhiên là đi cửa Tây.
Cả bốn người quyết định vòng từ phía Tây vào thành. Cả bọn quay ngựa hướng về phía Tây thành.
Lúc này, bọn họ chỉ còn cách kinh thành hai chục dặm. Hai bên đường cái quan mênh mông là rau cỏ. Mặt đất xanh mơn mởn, nhiều khoảnh còn bắc giá đỡ. Có phải tới năm sáu mươi loại rau, có thể kể như cà rốt, củ cải, cải thảo, cải dầu, cải bẹ, cải canh, hẹ, cải cúc, rau diếp, … Có điều kinh thành lại rất ít lương thực. Lương thực căn bản đều được vận chuyển từ nơi khác đến.
Đi ước chừng thêm mười dặm nữa, hai bên nhà cửa đã bắt đầu nhiều hơn. Những bóng nhà tranh nhà cỏ thấp thoáng sau những tán cây hòe cây liễu. Giờ đang là đầu xuân, cả hòe và liễu đều đang khoe những chồi non lộc biếc, không khí ấm áp tràn ngập mùi thơm nồng của đất. Tắm mình trong bóng hoàng hôn và cảnh sắc điền viên khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng khác thường.
Lúc này, một toán người ngựa từ một nhánh đường lao ra. Có người cưỡi ngựa, lại có kẻ ngồi kiệu, cũng có cả gồng gánh, tất tần tật tầm hơn ba chục người. Người đàn ông trung niên cưỡi ngựa mặc đồ sáng, đầu đội mũ sa tanh. Ngồi trên ba chiếc kiệu là nữ quyến. Cách tấm lụa mỏng tang có thể thấy được trên người họ toàn châu báu ngọc ngà. Những người đi bộ ăn mặc theo kiểu gia đinh người làm. Đây chắc là người một nhà, đang vội vã quay trở về thành khi thấy trời sắp tối.
Đi theo cả đội được một lúc thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một con sông. Nước sông đã hết đóng băng. Mặt nước xanh xanh ánh vàng dập dềnh từng cơn sóng chầm chậm chảy về hướng đông. Từ phía xa có thể thấy một đội hơn hai chục chiếc thuyền đang từ từ đi về hướng đông.