Chương 157: Gặp lại tên mặt đen. (2)
Đến Biện Kinh thì hầu hết dân chúng đều là làm thương nghiệp. Thương ở đâu bao gồm thương nghiệp và thủ công nghiệp. Cuộc sống của người dân kinh thành đa dạng phong phú dung nhập vào với không khí buôn bán thương nghiệp.
Bởi vì có quá nhiều người đi lại trên phố nên Lý Diên Khánh không thể không đi chậm. Có bốn năm dặm đường mà hắn đi tới cả nửa canh giờ. Xuyên qua một ngôi chùa, phía trước thấy có một con sông lớn. Đó chính là sông Kim Thủy. Nó chảy từ cửa Tây Bắc, kết nối với ba nhánh sông trong thành. Cả dải nhà ở đây thấp và cũ kỹ hơn rõ rệt. Nước bẩn chảy ngang, vô cùng bẩn thỉu rách nát. Những tiếng chửi thề réo rắt bên tai không ngớt. Nó làm cho Lý Diên Khánh cảm giác như đi vào khu xóm liều.
Lý Diên Khánh cau mày. Hắn không hiểu tại sao phụ thân lại chọn kinh doanh ở chỗ này.
Hắn đi thẳng tới bên bờ sông. Bờ sông là một con phố dọc theo sông Kim Thủy. Nó cũng là biên giới của dân thường. Ở đây chính là phố Liên Trì. Con phố sạch sẽ hơn một chút so với khu lán trại bên ngoài. Bờ sông có một hàng cây lớn, khiến cho cả con đường có thêm sức sống.
Đúng lúc này, trước mặt vang lên tiếng hét to. Chỉ thấy hơn chục tên du công đang cầm gậy gỗ dây thừng hò hét đuổi bắt hai thiếu niên trẻ tuổi. Hai tên đó chạy xiêu vẹo, một người máu me đầy mặt, trông vẻ vô cùng hoảng hốt.
- Trụ tử.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhận ra một người trong đó. Là Cố Thiết Trụ con của Cố Tham Thẩm. Người kia mặt đầy máu nhưng Lý Diên Khánh cũng nhận ra, đó là Lý Diên Bưu, con của Lý Đại Ấn.
Hai người cũng nhìn thấy Lý Diên Khánh. Cả hai đồng thời hô lên:
- Khánh ca ca, cứu chúng tôi với.
Trong lòng Lý Diên Khánh giận dữ. Không chần chừ, hắn lấy mười mấy viên đá từ trong túi ra, ném liên tiếp về phía trước. Hắn ra tay hơi nặng, đánh khiến cho bọn kia sứt đầu mẻ trán, đồng loạt nằm dưới đất kêu la thảm thiết.
Tên sau cùng thấy tình thế không ổn liền muốn quay đầu chạy trốn. Thiết Trụ vội vàng nói:
- Đại ca, đừng để chúng thoát. Lý Đông Đông còn ở trong tay đại ca của hắn.
Lý Diên Khánh ném một viên đá, đánh trúng ót tên kia. Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, tên đó liền lảo đảo rồi té lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Thiết Trụ và Lý Diên Bưu trong lòng rất căm tức, xông tới đám vô lại đá thêm vài cước cho hả cơn giận. Lý Diên Khánh gọi họ lại, nói:
- trói tên cầm đầu lại là được. Những người khác cho đi.
Cố Thiết Trụ tìm dây thừng, cùng Lý Diên Bưu trói tên cầm đầu lại. Những tên khác rên rỉ bò dậy, dỡ nhau dìu nhau khập khiễng bước đi.
- Thiết Trụ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Thiết Trụ thở dài, nói:
- Hôm qua có người nói với Lý ĐÔng đông, tửu qán của Lão Lưu bên đầu cầu Thiên Ba đang muốn nhượng lại. Cái quán đó ở đầu cầu, vị trí tốt. Đông Đông nhìn trúng nó nên đưa bọn tôi đi xem cửa hàng. Kết quả là đi một vòng, ĐÔng Đông lại bị Lưu Đại của Tửu quán giữ lại, hai chúng ta quay đầu chạy liền bị cả đám người câu kết với Lưu Nhị đuổi đánh.
Cố Thiết Trụ chỉ tên vô lại bị trói chặt như cái bánh chưng nói:
- Hắn chính là Lưu Nhị. Hai hôm trước còn ăn cơm uống rượu với chúng ta. Hôm nay đã giở mặt rồi.
- Uống rượu
Lý Diên Khánh bỗng nhiên ý thức được sự tình không phải đơn thuần như hắn nghĩ nên truy vấn:
- Bọn hắn giữ Lý Đông Đông làm gì?
Lý Diên Bưu đã rửa sạch máu me trên mặt từ bờ sông quay về. Hắn đi tới giải thích:
- Chắc là bọn chúng muốn phương thức làm của hương muỗi và hương đốt. Trước kia Lưu Đại đã tìm Lý Đông Đông vài lần, muốn cùng hắn mở cửa hàng hương muỗi và hương đốt. Nhưng Lý Đông Đông đã từ chối ngay.
- Phụ thân ta đâu?
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới phụ thân liền vội vàng hỏi.
- Ngũ thúc đi Thái Châu mấy hôm trước mời hai thợ làm hương cùng hợp tác.
Lý Diên Khánh hơi yên tâm, liền nói với hai người:
- áp giải tên này, chúng ta đi tìm Lý Đông Đông.
- Khánh Ca ca, chung đến rồi
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy phía trước một đám người đang nhanh chóng đi tới. Đi đầu là một tên béo đen, dáng vẻ khỏe mạnh cường tráng, mặt mũi vô cùng dữ tợn. Cố Thiết Trụ thấp giọng nói:
- Cái tên béo đen đón là Lưu Đại. Là tên cầm đầu đám vô lại có tiếng ở vùng này đấy.
Ngừng một chút, Cố Thiết Trụ lại bổ sung thêm một câu:
- Hắn cũng là anh vợ của Lý Đông Đông. Nằm tù mấy năm vì tội bán rượu lậu, năm ngoái mới được thả.
Lý Diên Khánh lập tức nghĩ ra Lý Đông Đong đã từng nói với hắn. Gã đã từng tham gia buôn rượu lậu mà táng gia bại sản. Hóa ra là tên này. Nếu đã là anh vợ của Lý Đông Đông, chẳng trách nói đã từng uống rượu với nhau.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Lý Đông ĐÔng đang bị mấy người xô đẩy phía sau, mặt đầy vẻ phẫn uất.
- vị tiểu quan nhân này, chúng ta chắc là có chút hiểu lầm.
Lưu Đại nhìn dáng vẻ vô cùng hung ác, nhưng lại vô cùng láu cá. Gã cười ha hả, mặt tươi tắn nói:
- Chúng ta không phải muốn đánh ngươi, chỉ là sợ hai thằng nhóc này không hiểu chuyện chạy đi báo quan nên mới đuổi bắt lại. Đông Đông là em rể ta, ta sao lại hại hắn được? Không bằng ta thương lượng chút nhé.
Lý Đông Đông hung hăng nhổ một bãi nước bọt, mắng:
- Ai là em rể ngươi.
Lý Diên Khánh cười cười, nói:
- Đã là người một nhà vậy thả Đông Đông ra. Ta sẽ trả huynh đệ cho ngươi.
Lý Đông Đông vội vàng hét lên:
- Khánh ca ca, đừng thả, người thả ra là hắn trở mặt ngay.
- Ta không sợ hắn trở mặt.
Lý Diên Khánh chỉ vao một cái cây nhỏ đã chết héo cách đó hai chục bước, nói:
- Thấy cây kia không?
Cả đám người không hiểu nhìn về phía cái cây, không biết người thiếu niên này định làm gì.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên đánh một viên đá qua đó. Đòn này dùng hết lực, đánh thẳng vào thân cây khô. Chỉ nghe “pắc” một tiếng, thân cây đã đứt thành 2 đoạn, ngã xuống đất. Cả đám người reo hò ngạc nhiên. Không phải là chuẩn xác mà còn đứt cả thân cây. Đây mới gọi là lực lượng mạnh. Mặt Lưu Đại trắng xanh, mắt lộ vẻ sợ hãi.
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói:
- Để biểu lộ thành ý, ta thả người trước.
Dứt lời, hắn vung tay lên, nói:
- Thả người.
Lý Diên Bưu cắt đứt dây thừng trên người Lưu Nhị. Lưu Nhị trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh một chút rồi vội vã chạy về. Lý Diên Khánh lấy ra một viên đá để trên tay ước lượng, mặt lạnh lùng nhìn Lưu Đại.
Lưu Đại là người trải đời. Gã hiểu mình đã chọc phải một người không nên chọc. Nếu bản thân không hiểu chuyện, dfu không chết cũng sẽ bị đánh cho tàn phế. Gã vội vàng quay đầu quát:
- Thả người.
Lý Đông Đông cũng trừng mắt hung hăng nhìn Lưu Đại rồi quay về. Lưu Đại chắp tay, cười bồi:
- Việc hôm nay là hiểu lầm. Chi bằng ta bày bàn rượu xin lỗi Lý Đông Đông. Mời tiểu quan nhân cùng tham dự.
- Để hôm khác. Sau này còn có thời gian. Lưu Đông chủ không cần phải khách sáo.
Lưu Đại thấy hắn không nể mặt liền chắp tay tạ một cái, đem huynh đệ và tay chân quay đầu rời khỏi đó.
Lý Đông đông thở dài, khom người chào Lý Diên Khánh, nói đầy vẻ áy náy:
- Không ngờ lại đón tiếp đón tiếp tiểu quan nhân kiểu này, thật sự là xin lỗi!”