Chương 158: Cạm bẫy phát tài.
Lý Diên Khánh mỉm cười, nói:
- Cái này đươc gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Đông Đông không cảm thấy đó là thiên ý sao?
Lý Diên Khánh nhanh chóng hiểu ra ngay tại sao Lý Thị lại chọn đường Liên Trì để kinh doanh. Đó là vì gia đình Lý Đông Đông ở đây.
Lý Diên Khánh lại biết thêm một số chuyện mà Lý Đông Đông không muốn nói. Lý Đông Đông đến ở rể ở Lưu gia, cả con trai và con gái y đều mang họ Lưu chứ không phải họ Lý. Chẳng trách y chẳng muốn đưa con cái về quê. Chẳng lẽ phụ thân hắn biết rõ chuyện này mà vẫn kín như bưng. Đến giờ, Lý Diên Khánh mới hiểu ra.
Trước đây, lương thực buôn bán vẫn nói với hắn rằng Lý Đông Đông có cổ phần. Không bằng nói đó là cổ phần của Lưu gia. Tất cả các con đường bán lương thực đều do Lưu gia cung cấp, chả có liên hệ gì với Lý Đông Đông. Tình hình này lão tộc trưởng không nói với hắn. Lão Đại khí phụ thân hắn cũng chưa từng tiết lộ với hắn.
Trong một gian kho chứa hàng ở ven sông, Lý Đông Đông đưa bày tiệc rượu tẩy trần cho Lý Diên Khánh. Y thở dài châm một chén rượu nói:
- Trước đây tiền kinh doanh lương thực ta được phân tới ba ngàn quan tiền, thêm một ngàn quan tiền từ trước nữa, tất cả là bốn gnanf. Nhưng bốn ngàn ấy ta chỉ lấy được có 1 ngàn, 3 ngàn còn lại đều bị bọn Lưu gia lấy đi cả.
Cái quán rượu ở đầu cầu là bố vợ ta mất hai ngàn quan mua được. Nó vốn được gọi là quán rượu Thiên Ba, sau bị họ đổi tên thành tửu lầu Lưu gia, hòng đổi thành khách xá. Khách cũ bị đuổi chạy hết cả, hiện giờ rối tinh rối mù lên. Hôm qua Lưu Đại nói muốn nhường địa bàn cho ta, chỉ cần năm trăm quan tiền. Ta tin là thật, thế mà kết quả thì sao chứ?
- Cuối cùng phát hiện chỉ là dụ dỗ ngươi qua đó thôi à?
Lý Đông Đông lắc đầu:
- cũng không phải là dụ ta qua. Lưu Đại quả thật muốn bán tửu lầu đó, mà chỉ cần 500 quan tiền. Tuy nhiên, y có điều kiện kèm thêm là ta phải đưa cho y cả bí kíp làm hương muỗi và hương thắp. Ta không chịu, y liền ép mua ép bán, nhốt ta ở trong hầm, nói mười ngày sau tới nhặt xác cho ta.
Lý Diên Khánh hỏi lại vẻ không hiểu:
- Y làm sao biết hương muỗi và hương thắp?
- Còn khoog phải là do con vợ khốn của ta gây họa ư?
Lý Đông Đông nói giọng đầy oán hận:
- Năm ngoái ta vất vả trăm bề mãi mới làm ra được nhưng trời đã lạnh nên đành phải để năm nay mới bán. Kết quá con vợ vụng trộm mang đi cho cha hắn làm. Cái lão già tham tiền kia ý thức được sẽ kiếm được món hời nên ngày nào cũng tìm ta, nói chuẩn bị cho ta tiền, đồng ý cho con ta mang họ Lý. Ta còn lâu mới tin lời lão.
Về sau, lão ốm một trận, không còn sức để quản chuyện đó nữa nên nói với con trai mình chuyện này. Kết quả là hai cha con dùng thủ đoạn uy hiếp ta. Hôm nay như thế nào thì ngươi cũng đã thấy rồi.
Lý Diên Khánh ngẩng đầu quan sát căn phòng một chút rồi cười hỏi:
- Đây là kho lương thực trước kia à?
- đây là kho thuê hai năm trả tiền nhà một lần. Đầu năm ngoái chúng ta vừa mới trả, phải sang năm mới đến kỳ. Ý của phụ thân ngươi là cứ buôn bán ở đây đi đã. Vận chuyển đường thủy ở đây rất thuận lợi. Có điều chúng ta muốn tính đổi chỗ rồi.
- Ngươi lo lắng anh em nhà Lưu thị?
Lý Đông Đông gật gật đầu, nói:
- Ta mà lấy chỗ này làm kho chứa hàng thì chỉ qua một đêm là không cánh bay sạch. Tổn thất này ta không gánh được.
Nói tới đây, Lý Đông Đông uống một hơi sạch chén rượu, ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lý Đông Đông ta tuyệt đố ikhông thể là cái bón của Lưu gia. Ta muốn có sự nghiệp của mình. Lưu gia đừng có mơ khống chế ta.
Cách nghĩ của Lý Đông Đông rất hợp với lòng Lý Diên Khánh. Dù hôm qua hắn mới tới kinh thành nhưng hắn cũng hiểu những kiến thức tối thiểu thông thường. Bọn họ muốn làm hương muỗi hương thắp thì sản nghiệp cũng phải ở tầm bậc trung. Chưa nói tới việc phải mở cửa hàng trên phố, mà phải khẳng định rằng dù sao cũng phải có được một nơi có vị trí tốt một chút.
Môi trường ở đây thực sự quá tệ. Người sống ở đây toàn là dân dưới tầng thấp nhất của xã hội. Bọn họ thà bỏ ra hai văn mua một chiếc thừng chứ còn lâu mới chịu bỏ năm văn tiền ra mua một đĩa hương muỗi. Huống hồ, tương lại hắn còn muốn làm ra một số sản phẩm như xà phòng, kem đánh răng.
- ngươi định mở tiệm ở đâu?
- ta tìm được một cửa hàng, ở Tân Kiều, gần chỗ Thái học, thuộc phường Tiền Điếm. Vốn định đợi phụ thân ngươi tới bàn bcj, nhưng ngươi tới kinh thành rồi thì do ngươi làm chủ.
Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:
- Giờ còn chưa tới trưa, chúng ta đi xem thôi.
- Ngươi không qua chỗ ở của cha ngươi sao?
Lý Diên Khánh có vẻ hơi mất tự nhiên. Đương nhiên hắn hiểu ý của Lý Đông Đông. Hắn mới nhận được tin của Lý Đại Ấn cách đây chưa lâu. Phụ thân có một người phụ nữ ở cạnh khi còn ở An Châu. Đó là một quả phụ, tuy chưa chính thức cưới hỏi nhưng đã theo phụ thân hắn ba năm nay rồi. Bà ta là nười Ba Thục Giản Châu. Đây cũng là lý do vì sao phụ thân hắn lại phải đi Ba Thục.
Việc này lão gia chủ Lý Văn Hữu biết, Lý Đông Đông biết, đám nười Lý Diên Bưu cũng biết. Chỉ có bản thân hắn là mơ mơ màng màng. Đương nhiên, Lý Diên Khánh cũng hiểu phụ thân tại sao lại muốn giấu mình. Ông sợ hắn phản đối.
Sau khi Lý Diên Khánh biết chueyenj quả thực vô cùng tức giận. Tuy nhiên, hắn không phải tức vì bên cạnh phụ thân có thêm mtoj người đàn bà. Hắn có thể hiểu được phụ thân quả thật cần một người phụ nữ chăm sóc. Nhưng tại sao phụ thân lại giấu hắn, còn giấu những ba năm trời. Lý Diên Khánh thực sự cảm thấy bất mãn vì điều này.
Lý Diên Khánh trầm mặc một chốc rồi nói:
- Thôi cứ đi xem cửa hàng đã.
Cầu Thiên Ba ở phía tây bắc Biện Kinh, còn Tân Kiều thì lại ở phía nam Biện kinh, dựa vào Thái Hà, cách các khu phố sầm uất của Biện Kinh chừng hai dặm. Cả dãy này có hai Ngõa xá, là một trong bốn trung tâm thương mại lớn của Biện Kinh.
Cửa hàng mà Lý Đông Đông nhìn trúng nằm ngay đầu bắc Tân Kiều. Vùng này có tới hơn hai trăm cửa hàng lớn nhỏ. Không khí buôn bán vô cùng sầm uất, là nơi rất đẹp để kinh doanh buôn bán.
Chủ tiệm vốn là ông chủ cũ của ta khi ta mới tới kinh thành, họ Vạn, cũng là người Tương châu chúng ta. Quê lão ở huyện An Dương. Lúc đó lão còn mở một tửu quán ở gần Tân Tống môn. Sau này, lão bán tửu quán đi, lại mua cửa tiệm này ở Tân Kiều buôn bán hàng son phấn. Cửa hàng làm mười năm nay rồi, trong ngành son phấn là cũng có chút danh tiếng. Tuy không phải là tốt nhất nhưng chắc chắn nằm trong top mười.
- Làm mười năm mà sao lại muốn bán cửa hàng?
Mười năm trước, con trai lão phạm vào tội chết. Để cứu con hắn đã bán cả tửu lầu đang buôn bán thịnh vượng đi. Chạy vạy ngược xuôi, con trưởng chạy được từ tội chết thành thội lưu đày Lĩnh Nam mười năm. Tiền còn lại lão mua cửa hàng này. Hai tháng trước có tin con trai lão uống say rượu ở quê, trượt chân rơi xuống sông mất mạng. Cả hai ông bà già đau thương vô hạn, không muốn buôn bán nữa nên bán cửa hàng, về quê cùng con cháu dưỡng già.