Chương 167: Đi săn ngoài thành tây (một).
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Tại hạ Lý Diên Khánh!
- Diên là Diên nào? Khánh là Khánh nào?
- Diên trong Diên Châu, Khánh trong khánh chúc. Đế cơ cảm thấy tên này có vấn đề sao?
- Đương nhiên là có vấn đề!
Nàng hờn dỗi bíu chiếc miệng nhỏ đỏ tươi, giục ngựa chạy về phía trước. Lý Diên Khánh thầm lắc đầu nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ đế cơ Đại Tống đặc biệt như vậy, thích quản chuyện của người khác?
- Đế cơ cảm thấy bất mãn với tên của Lý hiền đệ sao?
Thái Cương giục ngựa tiến đến, nhìn bóng lưng đế cơ cười tủm tỉm nói với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng hắn không thể xác định, liền hỏi:
- Nghe giọng điệu của Thái huynh, dường như tên của ta có liên quan tới nàng?
Thái Cương gật đầu:
- Có một chút quan hệ, phong hào của nàng gọi là Diên Khánh, Diên Khánh đế cơ, giống như đúc tên của ngươi, trước đó nàng nghe điện hạ nói tên của ngươi đã nổi giận lôi đình.
Suy đoán của Lý Diên Khánh được chứng thực, bà cô này quả nhiên là Diên Khánh công chúa, về sau đổi phong hiệu thành Mậu Đức đế cơ, tên là Triệu Phúc Kim. Lý Diên Khánh nghĩ tới vận mệnh của nàng trong lịch sử, trong lòng dâng lên chút đồng tình.
Thái Cương lại nhỏ giọng nói:
- Đế cơ này là bảo bối của Thiên tử, tính tình rất táo bạo, động một chút là dùng roi đánh người, Lý hiền đệ vẫn nên cách nàng xa một chút thì tốt.
Lý Diên Khánh không khỏi nhìn Thái Cương này một chút, hắn cảm thấy Thái Cương này nói hơi quá, biểu hiện của Diên Khánh đế cơ vừa rồi nhiều nhất chỉ hơi hờn dỗi, cũng không tới mức độ nổi giận lôi đình. Thật ra Lý Diên Khánh có thể hiểu được, giống như tiểu cô nương gặp phải áo giống nhau, kiểu gì cũng không mấy vui vẻ, nếu như hắn gặp Mã Diên Khánh, Trương Diên Khánh, trong lòng ít nhiều cũng không thoải mái.
Đệ tử hoàng tộc đi săn không có khả năng trở về trong ngày, cũng không có khả năng chỉ mang hai mươi mấy tên tùy tùng đi cùng. Họ đến doanh trại đi săn đã là giữa trưa, trong doanh trại đã có mấy chục doanh trướng, hơn một trăm binh sĩ đã đến chuẩn bị từ hôm qua. Lý Diên Khánh còn ngoài ý muốn nhìn thấy hơn mười cung nữ và hoạn quan, đây là cung nữ phục thị đế cơ.
Đội ngũ đến làm doanh trại náo nhiệt lên, lúc này, một thị vệ chạy tới thi lễ nói với Lý Diên Khánh:
- Điện hạ mời thiếu quân vào trướng nghỉ ngơi một lát, xin mời đi theo ta!
- Đa tạ!
Lý Diên Khánh đi theo gã tới trước một doanh trướng, thị vệ cười nói:
- Nơi này chính là doanh trướng của Lý thiếu quân, mời vào trướng nghỉ ngơi, thời gian đi săn cụ thể sẽ có người tới thông báo!
Lý Diên Khánh ôm quyền cảm tạ, thị vệ bước nhanh rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới tung người xuống ngựa đi vào đại trướng. Tiến vào hắn liền sửng sốt, trong đại trướng lại có thị nữ trẻ tuổi đang thu dọn đồ đạc. Thị nữ quay đầu vội vàng tiến tới hành lễ vạn phúc:
- Tiểu tỳ Phù Dung tham kiến Lý thiếu quân!
- Ngươi là?
Mặt thị nữ đỏ lên, hơi xấu hổ nói:
- Tiểu tỳ là thị nữ Vương phủ, tiểu Vương gia để tiểu tỳ phục thị Lý thiếu quân.
Hóa ra chỉ là thị nữ Vương phủ, không phải cung nữ. Lý Diên Khánh thoáng thở ra nhẹ nhàng. Mặc dù Triệu Giai có ý tốt, nhưng đến giờ Lý Diên Khánh cũng chỉ quen thuộc Hỉ Thước, quả thực không quen thị nữ khác phục thị, nhất là người hắn không quen biết, khiến hắn cảm thấy bó tay bó chân, toàn thân không được tự nhiên.
Thị nữ ở cùng một trướng ban đêm, trong này đương nhiên còn có ý tứ sâu hơn, chỉ là Lý Diên Khánh căn bản không muốn tặng lần đầu của mình cho một nữ tử không quen biết.
Nhưng Lý Diên Khánh không nói gì, chờ lát nữa hắn phải đi tìm Triệu Giai nói một câu, mang người thị nữ này về, nếu không đêm nay hắn không thể ngủ ngon.
Vừa nghĩ tới việc này, cửa trướng truyền đến giọng Triệu Giai:
- Thế nào, Lý thiếu quân hài lòng doanh trướng này chứ!
Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới chào:
- Doanh trướng rất tốt, cảm tạ điện hạ an bài!
Triệu Giai nháy mắt với thị nữ. Thị nữ biết điều lui xuống. Lúc này Triệu Giai mới lo lắng nói:
- Khuya hôm trước ta đã nói với phụ hoàng chuyện liên quan tới người Nữ Chân.
Lý Diên Khánh không hỏi tiếp, hắn thấp cổ bé họng, có mấy lời hắn có thể nghe, nhưng không thể tùy tiện biểu hiện ý kiến. Hắn mời Triệu Giai ngồi xuống, Triệu Giai thở dài:
- Phụ hoàng trách cứ ta vọng tưởng, hắn nói ta có tinh lực suy nghĩ lung tung như vậy, không bằng làm chút chuyện thực tế thay hắn.
- Chuyện thực tế của điện hạ là cái gì?
- Có quan viên địa phương mật báo phụ tử Chu Miễn xây dựng phủ trách tựa như hoàng cung ở Tô Châu, tiến hành đi quá giới hạn, nuôi mấy ngàn tư binh. Thái Tướng Quốc cũng nói Chu Miễn gây động tĩnh quá lớn ở đông nam, dẫn tới Phương Tịch tạo phản ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới vận chuyển lương thực từ Giang Nam lên phía bắc, khiến giá lương thực Biện Kinh tăng lên ba thành, dân gian có lời oán thán.
Lý Diên Khánh nghe được một chút đầu mối, liền cười nói:
- Thiên tử muốn để điện hạ đi xử lý Chu Miễn sao?
- Phụ hoàng không nói rõ ràng, nhưng hắn nói cho ta những chuyện này, ta cảm thấy phụ hoàng sẽ không nói linh tinh. Diên Khánh cảm thấy ta có nên chủ động xin đi đông nam hay không?
Lý Diên Khánh cảm thấy ngạc nhiên, Triệu Giai lại hỏi mình đối sách, chẳng lẽ gã không có phụ tá đáng tin cậy sao?
Lý Diên Khánh trầm ngâm chốc lát nói:
- Điện hạ đã hỏi qua người khác chưa?
Triệu Giai lắc đầu:
- Hoàng tử không thể kết giao với đại thần, đây là tổ huấn, loại chuyện này ta không thể tùy tiện hỏi người khác.
Ngừng một chút, Triệu Giai tiếp tục nói:
- Dưới tình huống bình thường hoàng tử không thể can thiệp chính trị, nhưng cũng có tình huống đặc biệt, đó là chính thiên tử chủ động giao công việc cho hoàng tử. Ta thuyết phục phụ hoàng không nên tin tưởng người Nữ Chân thật ra đã trái với tổ huấn. Mặc dù phụ hoàng trách cứ ta suy nghĩ lung tung, nhưng không trách cứ tham gia vào chính trị, lại nói kỹ càng chuyện Chu Miễn cho ta, ta cảm thấy đây chính là một loại ám chỉ.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, hắn ý thức được đây cũng là một cơ hội của mình. Đầu óc hắn bắt đầu vận chuyển, lúc này, trong lòng hắn bỗng khẽ động, liền hỏi:
- Thái Cương và điện hạ nói về chuyện này chưa?
Triệu Giai khẽ giật mình:
- Lời này của Diên Khánh có ý gì?
- Bởi vì vừa rồi ta nghe điện hạ nói tới Thái Tướng Quốc, cho nên liền nghĩ tới Thái Cương.
- Thái Cương hẳn là không liên quan tới chuyện này! Mặc dù ngày hôm qua hắn mới thỉnh cầu đi săn với ta, nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là vì hoàng muội, phụ hoàng từng đáp ứng Thái Tướng Quốc, tương lai để một đứa con trai của hắn làm Phò mã, Thái Cương này giống như con ruồi tiếp cận hoàng muội.
Ánh mắt Triệu Giai lộ vẻ phiền chán, hoàng muội của gã mới mười tuổi, chỉ cần có cơ hội xuất cung, Thái Cương này sẽ xuất hiện bên cạnh nàng, thế nhưng gã là con trai Thái Kinh, nếu là thị vệ bình thường, đã sớm ra lệnh đánh gã gần chết.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát nói:
- Chuyện này điện hạ có thể để ta suy nghĩ một chút hay không?
Triệu Giai cười: