Chương 168: Đi săn ngoài thành tây (hai).
- Ta cũng không để người đáp ngay bây giờ, ngày mai trả lời cũng được!
Chủ yếu là Triệu Giai không có người nào bàn bạc chuyện này. Tào Thịnh tuy là bạn chí thân của gã, nhưng cũng chỉ là quân nhân, không hiểu được quan hệ lợi hại trong này. Lý Diên Khánh mặc dù tuổi nhỏ, lại thông kim bác cổ, ánh mắt sâu xa, nhìn vấn đề rất thấu triệt, khiến Triệu Giai cực kỳ bội phục. Gã liền tự nhiên coi Lý Diên Khánh là một người bạn có thể bàn bạc chuyện lớn.
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng chuông, Triệu Giai lập tức hưng phấn nói:
- Giờ đi săn đã tới rồi, Diên Khánh thu dọn một chút, chúng ta đi thôi!
Lý Diên Khánh cũng không có gì để thu dọn, hắn dắt ngựa đi theo Triệu Giai tới nơi tập trung.
- Điện hạ, thị nữ kia ngươi hãy gọi về đi thôi!
- Ngươi không thích nàng à, vậy ta đổi cho ngươi người khác.
Triệu Giai cười nói.
- Đây không phải vấn đề có thích hay không, ta quả thực không quen nữ tử xa lạ phục thị!
Triệu Giai cười vỗ tay hắn:
- Chờ qua đêm nay sẽ không còn xa lạ gì, ngươi là khách của ta, sao có thể không có thị nữ phục thị?
Lúc này, có thị vệ ở xa gọi Triệu Giai, Triệu Giai liền cười với Lý Diên Khánh, bước nhanh tới. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, thịnh tình của Triệu Giai quả thực khiến hắn không chịu đựng nổi.
- Này! Con mọt sách.
Đế cơ Triệu Phúc Kim bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Diên Khánh, liếc hắn một cái nói:
- Có muốn thay đổi tên tuổi hay không?
- Ta còn chưa nghĩ xong, nếu không đế cơ nghĩ một cái thay ta đi!
Lý Diên Khánh tức giận nói.
Triệu Phúc Kim giảo hoạt nháy mắt nói:
- Ta xem gọi là Lý Khánh đi! Vừa khí thế lại êm tai, nếu như ngươi cảm thấy để ta đổi tên làm mất tôn nghiêm, như vậy ta sẽ thương lượng với cha ngươi một chút, để cha ngươi đổi tên giúp ngươi, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận, ngươi thấy thế nào?
- Đế cơ hẳn là quan tâm chuyện lớn trong thiên hạ, loại chuyện nhỏ như hạt vừng này không cần để trong lòng, quan tâm quá nhiều sẽ chóng già.
Lý Diên Khánh mặc kệ nàng, liền dẫn ngựa đi tới chỗ tập hợp. Triệu Phúc Kim vừa muốn mở miệng, liền thấy Thái Cương vội vàng chạy tới, Triệu Phúc Kim nhướng mày:
- Tại sao hắn lại tới đây, thực sự là phiền chết người, có để ta yên tĩnh một hồi hay không?
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười:
- Hoặc là đế cơ đổi tên cho hắn, chắc chắn hắn sẽ rất thích!
- Ai thèm đổi tên cho hắn!
Triệu Phúc Kim chu miệng, vung roi đánh ngựa, đi về một hướng khác.
Thái Cương vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng đế cơ đi xa, gã quả thực thẹn quá hóa giận, tràn ngập bất mãn phát tiết với Lý Diên Khánh:
- Đế cơ lại tìm ngươi làm gì? Các ngươi đang nói chuyện gì?
Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn gã một cái, không để ý tới gã, xoay người lên ngựa chạy tới chỗ tập hợp đi săn.
Nơi đi săn là một đồng cỏ hoang dã chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, trong đó còn xuất hiện nhiều bụi cây, một suối nước từ rìa thảo nguyên chảy qua, chia cắt mảnh đất này thành hai bộ phận là đồng cỏ và rừng rậm. Hoàng tử và đế cơ đi săn, an toàn quan trọng hàng đầu, binh sĩ đã thanh lý đồng cỏ trước, đuổi toàn bộ dã thú có khả năng trốn trong bụi cỏ đi, trước mắt trong bụi cỏ chỉ có thỏ rừng, gà rừng và vịt hoang.
Tham gia đi săn có hơn hai mươi người, ngoại trừ huynh muội Triệu Giai và ba vị khách Lý Diên Khánh Tào Thịnh Thái Cương, hai mươi người còn lại đều là thị vệ võ nghệ cao cường.
Mọi người xếp hàng tại một chỗ cao trong vùng bỏ hoang. Đế cơ Triệu Phúc Kim cực kỳ hưng phấn, nàng thay một bộ võ sĩ màu đỏ chót, khoác áo có viền thêu màu vàng, tay cầm cung nhỏ Họa Mi, dưới hông là một thớt ngựa phấn hồng xinh đẹp. Mặc dù đây không phải lần đầu nàng tham gia săn bắn, lại là lần đầu nàng ra sân săn bắn, chẳng qua nàng không biết cung kỵ, nhiều nhất chỉ dừng ngựa bắn mấy con gà rừng vịt hoang.
- Hoàng huynh, bầy hươu ở đâu?
Nàng nhìn đông ngó tây hỏi.
- Đừng nóng vội! Chẳng mấy chốc sẽ ra.
Lần đi săn này mặc dù không đánh được con mồi như hổ báo, nhưng chí ít có thể săn giết bầy hươu, mọi người đều đang chờ đợi tình hình phía rừng rậm.
Lúc này, tiếng kèn trầm thấp thổi lên trong rừng rậm, tiếng trống tiếng chiêng lập tức vang lên trong rừng, liền thấy từng bầy nai kinh hoảng vọt ra khỏi rừng, vượt qua dòng suổi nhỏ, chạy về phía đồng cỏ.
Triệu Giai hô to một tiếng:
- Xuất kích!
Hơn hai mươi người cùng xuất động, giục ngựa chạy nhanh về phía đồng cỏ. Mấy chục mũi tên rơi như mưa về phía đám hươu cách họ gần nhất, mấy con hươu ngã trong vũng máu, bầy hươu còn lại hoảng sợ chạy tứ phía. Triệu Giai hô to một tiếng:
- Bảo vệ đế cơ, mọi người phân tán truy kích!
Bốn tên thị vệ là Thái Cương đi theo Triệu Phúc Kim, người đi săn còn lại phân tán truy kích bầy hươu. Mặc dù đây cũng là lần đầu tiên Lý Diên Khánh đi săn, nhưng biểu hiện của hắn cực kỳ xuất sắc. Tuyết Kiếm chạy nhanh như bay, hắn ngồi trên lưng ngựa ung dung không vội, mỗi mũi tên đều có một con mồi bị bắn trúng, hoặc là hươu béo, hoặc là vịt hoang bay lên và thỏ rừng chạy trốn.
- Tiễn pháp tốt!
Đám thị vệ cũng nhịn không được lớn tiếng khen hay. Họ đều là người biết hàng, tiễn pháp của Lý Diên Khánh chuẩn xác và lực lượng mạnh mẽ, đều khiến họ mặc cảm, ngay cả Triệu Giai cũng hơi ngây dại.
Lúc này, Triệu Giai bắn tên khiến một con hươu lớn ngã ra, đấu chí trong lòng cũng bị kích động, vung kiếm hô lớn:
- Mọi người cố gắng săn bắn, người bắn nhiều nhất bản vương sẽ trọng thưởng!
Bỗng nhiên, trong rừng rậm truyền đến một tiếng gầm rú kinh thiên, chỉ thấy một con mãnh hổ nhảy ra từ trong rừng rậm, trên người cắm đầy mũi tên, rất cuồng bạo, gầm thét chạy về phía đồng cỏ. Mười mấy binh sĩ vọt ra khỏi rừng rậm, đuổi theo phía sau mãnh hổ, hơn mười thị vệ gần nhất bên dòng duối thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn sang hai bên.
Mảnh hổ xông vào đồng cỏ, nó bỗng nhiên trông thấy đế cơ Triệu Phúc Kim mặc đồ đỏ, lại gầm nhẹ một tiếng, nhào tới Triệu Phúc Kim. Triệu Phúc Kim nghỉ ngơi tại bờ sông cách đó không xa, nàng cưỡi ngựa theo không kịp mọi người, vừa giận dỗi liền không đi tiếp, để thị vệ đi tìm ổ vịt hoang cho nàng.
Thái Cương tìm được một hang thỏ, gã vội vàng gọi Triệu Phúc Kim tới, rút kiếm xum xoe đào móc hang. Dù sao Triệu Phúc Kim còn nhỏ tuổi, nàng cũng nhìn thấy thỏ nhỏ trong hang, vui vẻ vỗ tay.
Lúc này, Thái Cương cũng nghe thấy tiếng hổ gầm rú. Gã ngẩng đầu nhìn chung quanh, trông thấy một con mãnh hổ đang chạy tới bên này. Gã sợ hãi hô to một tiếng, bỏ lại Triệu Phúc Kim lảo đảo hoảng sợ chạy trốn.
Triệu Phúc Kim mặt mũi trắng bệch. Nàng sợ hãi ngây người, đứng trên đồng cỏ khẽ động. Ngựa của nàng cũng sợ vỡ mật, hí lớn một tiếng, nahnh chân chạy trốn. Triệu Phúc Kim quay người chạy trốn vài chục bước, chân lại bị rễ cỏ quấn vào, lập tức ngã lăn xuống đất. Lúc này, mãnh hổ đã chạy đến, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhào tới Triệu Phúc Kim. Gió tanh ập vào mặt, Triệu Phúc Kim sợ hãi hét rầm lên.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Lý Diên Khánh chạy nhanh tới từ bên, hắn nghiêng người một tay ôm ngang Triệu Phúc Kim từ dưới đất, cứu lên ngựa của mình, giục ngựa chạy trốn, chung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô của đám thị vệ.