Chương 181: Phá vây ở dịch trạm
Lý Diên Khánh xoay người chui vào phía sau cái vại lớn, Thanh nhi thấp giọng nói:
- Nhìn về hướng đông nam, ngươi sẽ thấy một bóng đen.
Lý Diên Khánh chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía đông nam. Đêm nay trăng sáng, tầm nhìn rất xa, phía đông trạm dịch là một mảnh đất đầy cỏ dại, rộng chừng mười mấy bộ, đầy những đống đất nhấp nhô, phía trên um tùm cỏ dại và bụi cây cao đến nửa người, phía đông là một con sông nhỏ.
Lý Diên Khánh quan sát một lát, quả nhiên trông thấy một bóng người nấp phía sau một bụi cây, dáng vóc rất gầy ốm, trông như một cây gậy trúc vậy.
- Xế chiều hôm nay, người mà ta nhìn thấy, không phải là người này. Người lúc chiều là một người lùn, không biết đã chạy đi đâu rồi, còn người này mới đến được nửa canh giờ, ta dám khẳng định hắn đang theo dõi chúng ta.
Lý Diên Khánh rút đoản kiếm ra, ra hiệu với Thanh nhi, ý là bắt người kia, Thanh nhi lập tức hiểu ý, nàng cũng rút Ngọc Nữ kiếm ra, đi ra ngoài từ phía bắc tường che. Lý Diên Khánh đi theo đường vòng ở phía nam, hai người một nam, một bắc, đánh bọc sườn người kia.
Khi chỉ còn cách bóng đen vài chục bước, Lý Diên Khánh càng nhìn thấy người kia rõ hơn, gã đang ngồi xổm trong một hố đất, tay cầm một thanh kiếm.
Bỗng nhiên, phía đông truyền tới một tiếng huýt sắc nhọn, Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện giữa sông cất giấu một con thuyền nhỏ, người trên thuyền đã nhìn thấy hắn, bắt đầu truyền tín hiệu cảnh báo.
Tên theo dõi kia cũng nhận ra tình thế không ổn, liền quay người chạy trốn. Lý Diên Khánh ném ra một cục đá, lực ném khá mạnh, trúng ngay giữa gáy tên đó, gã lảo đảo, đột nhiên ngã quỵ vào bụi cỏ, không thể đứng lên nổi nữa, hẳn là đã bị hôn mê bất tỉnh.
Lý Diên Khánh không nhìn lại tên bị ngã xuống đất, mà xông về phía thuyền nhỏ đánh tới, hai người trong thuyền thấy tình thế không ổn, không còn kịp đi thuyền, liền nhảy vọt sang bờ bên kia, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Lúc này, Thanh nhi đã đoạt được trường kiếm của gã cao gầy, nàng chĩa mũi kiếm vào cổ họng gã nọ, dữ tợn nói:
- Ngươi dám động đậy, ta sẽ đâm xuyên cổ họng ngươi!
Lý Diên Khánh từ bờ sông quay về, chỉ thấy chỉ huy thị vệ Đường Thiên Trí dẫn mười mấy thị vệ chạy tới tiếp ứng:
- Lý thiếu quân, bắt được không?
- Tất cả có ba tên, bắt được một tên, còn hai tên chạy thoát!
Lý Diên Khánh tức giận đáp, trong lòng hắn thật sự có phần hối hận, bản thân mình đã biết rõ bóng đen cách không xa sông nhỏ, chắc chắn phải có thuyền tiếp ứng, chuyện rõ ràng như vậy mà mình lại sơ xuất.
Đám thị vệ xông lên trước, trói tay gã áo đen ra sau lưng, lại có mấy người chạy tới lục soát chiếc thuyền.
Lúc này, như tỉnh lại từ cơn mê, gã cao gầy rốt cuộc cũng có phản ứng, dưới tình thế cấp bách, gã hô lớn:
- Ta không phải là giặc cướp, ta là đô đầu huyện Vũ Tiến!
Tất cả các chứng cứ lục soát đều chứng minh gã cao gầy bị bắt là đô đầu Vương Thiện của huyện Võ Tiến, Triệu Giai vỗ bàn thật mạnh, căm tức nói:
- Nếu là quan sai, vì sao lại muốn theo dõi bổn vương? Chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản?
Vương Thiện bị dọa, nơm nớp lo sợ nói:
- Ty chức không biết là điện hạ giá lâm, bởi vì hai ngày nay Thường Châu liên tục xảy ra hai vụ trọng án, đã có hai đội buôn bị cướp sạch, năm thương nhân bị giết…
- Cho nên ngươi nghi ngờ bổn vương là hung thủ?
- Ty chức không dám, bởi vì hung thủ cũng là một đám giặc cướp, có khoảng năm, sáu mươi người, hết sức tàn bạo, nghe đồn là thủ hạ của Phương Tịch. Ty chức nhận được tin báo, nói có một đám người cưỡi ngựa tới trạm dịch, cho nên mới…
Lúc này, Lý Diên Khánh đứng gần bên tiếp lời:
- Đám giặc cướp kia hẳn là mới xuất hiện hai ngày nay!
- Đúng vậy! Tuy Thường Châu cũng có giặc cướp, nhưng nhiều lắm chỉ bảy, tám tên hợp lại, chưa bao giờ có chuyện một bọn năm, sáu mươi tên như vậy. Hơn nữa, tin tức truyền đi rất nhanh, hai ngày nay đã khiến dân chúng khắp Thường Châu hoảng sợ, bọn ty chức nghĩ Phương Tịch muốn đánh giết tới đây rồi.
Lý Diên Khánh lại nhìn Triệu Giai cười nói:
- Điện hạ hiểu chưa?
Triệu Giai gật đầu, nếu như mình chết ở Thường Châu, đó chính là giặc cướp Thường Châu hoặc Phương Tịch gây nên, không liên quan tới Chu Miễn, Chu Miễn muốn giết hắn, nhất định sẽ không giết ở Tô Châu, mà gần Trường Giang hoặc Thường Châu mới là nơi lý tưởng nhất.
Lý Diên Khánh lại hỏi đô đầu Vương Thiện:
- Chỗ này còn cách huyện Vũ Tiến bao xa?
- Còn khoảng 30 dặm!
Lý Diên Khánh sai người dẫn Vương Thiện đi, lúc này mới đề nghị với Triệu Giai:
- Mười mấy tên đó chỉ là động tác giả, Chu Miễn muốn đối phó chúng ta, ít nhất hắn phải điều động mấy trăm người, bọn chúng hẳn là ở ngay vùng phụ cận, ta đề nghị lập tức đến thị trấn tạm lánh, đồng thời phái người đến Giang Ninh điều động quân đội xuôi nam.
Triệu Giai cúi đầu không nói, sở dĩ y không muốn điều động quân đội, nguyên nhân quan trọng hơn là một khi sử dụng quân đội, tất nhiên sẽ đụng độ mãnh liệt với ba nghìn quân cảm tử của Chu Miễn, sẽ mang đến tai họa to lớn cho dân chúng Tô Châu, đây là điều Triệu Giai không muốn thấy.
Lý Diên Khánh hiểu rõ suy nghĩ của y, liền khuyên:
- Nếu Chu Miễn phái người tới đối phó điện hạ, cho thấy hắn đã định cá chết lưới rách, có muốn kết thúc trong ôn hòa cũng không thể được. Tuy ta cũng có nói, cho dù quân đội có tận lực hay không cũng không cần, nhưng vào lúc này, điện hạ không thể tiếp tục do dự, nếu không dùng đến quân đội, chúng ta hoàn toàn không thể đối phó với ba nghìn tử sĩ (quân cảm tử) của Chu Miễn.
Rốt cuộc Triệu Giai bị Lý Diên Khánh thuyết phục, hắn gật đầu nói với y:
- Bây giờ ban đêm không an toàn, chờ đến lúc hừng đông, ta sẽ phái người đến Hàng Châu và Tú Châu điều binh.
Triệu Giai lập tức triệu tập thị vệ, chuẩn bị đến huyện Vũ Tiến tạm lánh, nhưng vào lúc này, đám thị vệ canh gác bên ngoài phát hiện tình huống khác thường, nhận ra có hàng trăm người đang từ ba hướng bao vây mà đến.
Tình hình đột nhiên trở nên căng thẳng, chỉ huy thị vệ Đường Thiên Trí chạy tới nói với Triệu Giai:
- Tình hình bên ngoài không rõ ràng, ty chức định lợi dụng ưu thế phòng thủ của trạm dịch để giằng co với đối phương, chỉ cần chúng ta cầm cự được tới bình minh, trong huyện sẽ có người đến trợ giúp.
- Không được!
Lý Diên Khánh kiên quyết phản đối:
- Đối phương có mấy trăm tên, chúng ta chỉ có ba mươi người, chúng ta làm sao có thể ngăn chặn được? Hiện giờ mới chỉ là canh một, chúng ta hoàn toàn không thể cầm cự đến bình minh!
Hắn lại nhìn “Triệu Giai nói:
- Ưu thế của chúng ta là kỵ mã, bây giờ nhân lúc đối phương chưa tập hợp, mau đột phá vòng vây ra ngoài.
Triệu Giai im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói với Đường Thiên Trí:
- Từ giờ trở đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Lý thiếu quân!
Tuy Đường Thiên Trí trong lòng không phục, nhưng tiểu vương gia đã hạ lệnh, y không dám cãi lời, đành miễn cưỡng nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Y lại xụ mặt nói với Lý Diên Khánh:
- Xin Lý thiếu quân chỉ thị!
Lý Diên Khánh lờ đi như không thấy vẻ mặt của y, liền hạ lệnh:
- Triệu tập tất cả thị vệ lập tức đột phá vòng vây, chỉ mang theo vật dụng cần thiết, những thứ hành lý khác bỏ hết lại!