Chương 189: Quân tử mến tài
Tri châu Triệu Lâm cũng thầm vui mừng, chiêu này của Thái tướng công quả là cao tay, lợi dụng ý dân để ép Triệu Giai thỏa hiệp. Y lập tức sai thợ dựng đài xử trảm trên bến tàu, đồng thời phái mấy trăm tên nha dịch dến giữ trật tự.
Trong một nhà dân ở phụ cận Phong Kiều, mười mấy đại hán tụ tập ở đại sảnh, đây là nơi ở tạm thời của thủ lĩnh Tống Giang của Lương Sơn. Lần này Tống Giang dẫn theo mười hai tên đầu lĩnh và ba trăm binh lính tinh nhuệ từ Vận Châu xuôi nam, tham gia tranh đoạt của cải của Chu Miễn.
Chu Miễn vơ vét bóc lột nhiều năm ở Giang Nam, tích lũy một lượng của cải khổng lồ đến mức khiến người ta khó tin, không những khiến dân chúng Giang Nam vô cùng oán hận, mà còn khiến giang hồ hảo hán các nơi đều muốn tranh đoạt.
Tống Giang cũng không ngoại lệ, nhân lúc Chu Miễn chiêu mộ tử sĩ, y liền cài cắm cơ sở ngầm trong đó, đồng thời cũng bố trí điểm liên lạc trong thành Tô Châu, khi Chu Miễn quyết định chạy trốn, người liên lạc trong thành Tô Châu liền dùng bồ câu truyền tin cho Lương Sơn, Tống Giang nghe tin, lập tức hành động.
Tuy nhiên Giang Nam không thuộc phạm vi thế lực của Tống Giang, y phái Đới Tông, người tâm phúc của mình, liên hệ với Phương Tịch, đôi bên phối hợp với nhau, quyết định liên thủ ngăn chặn số của cải của Chu Miễn lại, sau khi thành công sẽ chia đều.
Trong đại sảnh, Ngu Thành đang báo cáo tình huống dò xét được với đám người Tống Giang:
- Ta tận mắt nhìn thấy những cái rương lớn sắt lớn, mỗi cái cao hơn đầu người, mỗi cái rương đó tương đương với bốn cái rương gỗ bình thường, trong rương chất đầy vàng bạc châu báu, lĩnh, la (một loại tơ lụa dệt mỏng), tơ lụa, số lượng chính xác là ba trăm tám mươi hai cái rương, mỗi chiếc thuyền chở bảy mươi mấy cái rương, đều được đặt ở tầng dưới cùng của khoang thuyền.
- Đối phương có bao nhiêu người?
Đầu lĩnh Ngô Dụng gặng hỏi.
- Ban đầu bọn họ có ba mươi tên thị vệ, nghe nói do tranh chấp nội bộ, giờ chỉ còn lại hai mươi sáu tên. Hai mươi sáu người này chủ yếu là bảo vệ Gia vương, mà năm mươi chiếc thuyền lớn do ba trăm binh sĩ hộ vệ, bình quân một chiếc thuyền có sáu binh sĩ, ngoài ra còn có người chèo thuyền, trên mỗi chiếc thuyền chở được tối đa mười người.
- Còn chưa đủ nhét kẽ răng ta!
Lý Quỳ kêu lên một tiếng quái dị, khiến mọi người cười vang.
Tống Giang cười, khoát khoát tay để mọi người im lặng, rồi chậm rãi nói:
- Hỗ hiền đệ có thể gặp lại con gái của mình ở bến tàu, được Hỗ tiểu nương tử hỗ trợ, lên thuyền thăm dò tình huống, giết chết Chu Miễn. Đây là ông trời trợ giúp chúng ta, là kết quả chúng ta ta thay trời hành đạo. Nếu đã là ý trời, lần này chúng ta nhất định sẽ thành công, tiền tài bất nghĩa của Chu Miễn chắc chắn trở thành trợ lực giúp Lương Sơn chúng ta lớn mạnh và hưng thịnh, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đánh vào Biện Kinh, chém đầu tên hôn quân chó má, cùng hưởng vinh hoa phú quý trong thiên hạ!
Mọi người nghe xong nhiệt huyết sôi trào, cùng vung tay tung hô. Lúc này, Đới Tông vội vàng đi vào đại sảnh, kề tai Tống Giang nói nhỏ vài câu, Tống Giang liền khoát khoát tay, cười nói:
- Có khách quý tới, chúng ta nghênh đón khách trước đã.
Tống Giang đứng lên đi tới trước đại sảnh, chỉ thấy bên ngoài có ba người rảo bước đi tới, người đi đầu là một văn nhân tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt gầy gò, thoạt nhìn có vẻ khôn khéo, tài giỏi. Người này tên là Phương Phì, là anh họ của Phương Tịch, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của Phương Tịch, do rất mưu lược, hiện giờ đảm nhiệm chức phó giáo chủ kiêm quân sư, là nhân vật số hai đứng sau Phương Tịch trong đội ngũ khởi nghĩa của Minh giáo.
Lần này tới Tô Châu tìm cách đoạt của cải của Chu Miễn, Phương Tịch không ra mặt, mà để Phương Phì dẫn sáu trăm binh lính tinh nhuệ cải trang đi lên miền bắc.
Sau khi chào hỏi vài câu với Tống Giang, Phương Phì cười nói:
- Không ngờ Tống Công Minh đích thân đến đây, xem ra Lương Sơn nhất định lấy bằng được số của cải kia rồi!
Tống Giang khẽ cười nói:
- Ở địa bàn của Phương giáo chủ, làm sao Tống Giang dám tự tiện làm bậy? Nên làm như thế nào, Tống Giang còn phải nghe Phương giáo chủ an bài.
Phương Phì cười nhạt, nói:
- Không phải Tống Công Minh đã hạ thủ sao? Nếu không vì sao Chu Miễn lại sợ tội tự sát?
Tống Giang thầm nghĩ:
- Người này rất thông minh, vậy mà có thể nhận biết cái chết của Chu Miễn là do Lương Sơn hạ thủ!
Y cười ha hả, nói:
- Phương hiền đệ quá lời rồi, Tống Giang chỉ là đi trước trải đường thế thôi, ra tay cụ thể như thế nào, còn phải đợi sau khi hiệp thương với hiền đệ mới đưa ra phương án, đây là việc chung giữa hai nhà, Tống Giang sẽ không tự tiện làm bậy.
Vẻ mặt Phương Phì hơi dịu lại, liền hỏi:
- Ta đến là để cùng Tống Công Minh huynh bàn bạc cụ thể phương án ra tay.
- Mời vào nội đường thảo luận!
- Mời Công Minh huynh!
Sau một canh giờ hiệp thương, Phương Phì cáo từ, dẫn thủ hạ rời đi, lúc này ba thành viên nòng cốt của Lương Sơn là Tống Giang, Ngô Dụng và Triều Cái lại tiếp tục trao đổi cách bố trí chi tiết.
Năn nay Ngô Dụng chừng bốn mươi tuổi, vóc người tầm thước, da trắng, dáng vẻ tao nhã, y vốn là một một văn lại ở châu phủ Vận Châu, là bạn lâu năm của Tống Giang, vì bị liên lụy bởi vụ án của Tống Giang, y cũng buộc phải trốn vào Lương Sơn. Do y đầy bụng kinh luân, ý nghĩ kín đáo, chữ viết rất đẹp, lại có hai mươi năm giao tình với Tống Giang, y dần dần trở thành mưu sĩ và phụ tá đắc lực của Tống Giang,
Trước khi Tống Giang đến Lương Sơn, Lương Sơn đỉnh núi san sát, mười mấy lộ sơn tặc đều tự chiếm núi làm vua, Triều Cái chính là một thế lực lớn nhất trong số đó. Vốn ngưỡng mộ danh tiếng của Tống Giang, Triều Cái theo lời khuyên của Tống Giang, quyết định sát nhập hai thế lực lớn, chấp nhận sự lãnh đạo của Tống Giang.
Lần sát nhập đó, khiến Tống Giang một bước trở thành đầu lĩnh của thế lực lớn nhất Lương Sơn, vì muốn đặt nền tảng thống nhất vững chắc cho Lương Sơn, Tống Giang cũng bánh ít đi, bánh quy lại, mời Triều Cái ngồi ở vị trí thứ hai, trở thành nhân vật số hai của Tụ Nghĩa đường Lương Sơn.
Tống Giang chỉ vào bản đồ, nói với hai người:
- Phương án Phương Phì đưa ra không tệ, động thủ trước khi đội tàu đến Vô Tích, ngay trước lúc quan binh chạy tới chi viện, âm thầm tiến vào Trường Giang, rồi lại từ Trường Giang ra biển. Biển ngoài Trường Giang rất nhiều hoang đảo, có thể đem của cải giấu kín trước, chờ tình hình dịu đi, đôi bên sẽ chia của cải, rồi tự trở về chỗ của mình. Đây là một phương án rất tốt, quân hai nhà chúng ta cộng lại có hơn chín trăm người, đủ để cướp đoạt năm mươi chiếc thuyền lớn đó.
- Vẫn chưa biết mức độ kiên cố của đội thuyền ra sao?
Triều Cái hỏi.
- Yên tâm đi! Đó đều là thuyền lớn trọng tải ngàn thạch, thường xuyên ra khơi xa chuyên chở lương thực, đi biến là không có vấn đề gì, đến lúc đó những thuyền lớn kia cũng là tài sản của chúng ta.
Triều Cái gật gật đầu, lại nói:
- Vậy xử trí Gia vương thế nào?
Tống Giang trầm ngâm một lát, nói:
- Không thể làm thương tổn đến Gia vương và đám thị vệ, lễ độ tiễn bọn họ rời thuyền, dù sao hắn cũng là thân vương, chỉ cần hắn bình an vô sự, hôn quân cho dù tổn thất tài sản, cũng không quá mức truy cứu, nhưng nếu làm hại hắn, e là sau này chúng ta sẽ rất chật vật.