Chương 189: Quân tử mến tài (2)
Lúc này, Tống Giang thấy Ngô Dụng trầm ngâm không nói, liền hỏi:
- Quân sư đang nghĩ gì?
- Ta đang nghĩ tới tình huống Hỗ Thành báo cáo, đại ca không cảm thấy trong chuyện đó có điều che giấu sao?
- Che giấu cái gì?
Triều Cái vội vàng hỏi.
- Liên quan tới con gái của hắn. Con gái của hắn vì sao lại ở trên thuyền, hơn nữa, là có thân phận gì? Hỗ Thành đều không nói ra, ta cảm thấy chuyện đó hơi kỳ lạ.
Tống Giang mỉm cười:
- Chuyện này Hỗ Thành đã từng nói với ta, xuất phát từ tấm lòng muốn bảo vệ cho con giá mình, hắn không muốn nhiều lời, ta cũng đồng ý. Trong chuyện này có liên quan tới một thiếu niên hàng xóm của hắn, nhắc lại hồi đầu năm ngoái, ta còn từng gặp mặt thiếu niên đó một lát, võ nghệ của hắn là do Hỗ Thành truyền thụ, thủ thuật ném đá cũng khá cao siêu. Về sau, thiếu niên đó lại trở thành đồ đệ của Chu Đồng, con gái của Hỗ Thành từng được hắn cứu ra từ trong lao của Đại Danh phủ.
- Vậy làm thế nào hắn lại đi cùng Gia vương?
- Sư phụ của hắn là Chu Đồng, Chu Đồng lại là giáo đầu Cấm quân, ta đoán là Chu Đồng giới thiệu hắn với Gia vương, tuổi của hai người không chênh lệch lắm, vừa vặn có thể làm thị vệ thân cận của Gia vương.
Đối với Tống Giang, Lý Diên Khánh chỉ là một thiếu niên y tình cờ gặp trong lúc chiêu mộ Hỗ Thành, cho nên y cũng không thật sự xem trọng Lý Diên Khánh, hơn nữa do khoảng cách xa xôi, y hoàn toàn không biết gì về tình hình của Lý Diên Khánh, ký ức của y đối với Lý Diên Khánh còn dừng lại ở đầu năm ngoái.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân tế nhị, đó là Tống Giang từng bại dưới tay Lý Diên Khánh, cho nên đối với chuyện của Lý Diên Khánh, y giữ kín như bưng, sau khi trở về Lương Sơn, cũng không hề đề cập tới việc tình cờ gặp hắn ở huyện Thang Âm. Và đương nhiên, Tống Giang cũng không hy vọng Hỗ Thành nhắc tới Lý Diên Khánh trước mặt mọi người.
Ngô Dụng nghe nói đó chỉ là một thiếu niên, lại là thiếp thân thị vệ của Gia vương, thì cũng không chú ý đến việc này nữa, lại nói với Tống Giang:
- Từ thời gian mà tính, nếu như giữa trưa hôm nay giết hai cha con Chu Miễn, vậy thì đến ban đêm, hẳn là những thuyền nhỏ chắn ở kênh đào đều sẽ lui hết, muộn nhất là sáng ngày mai, đội tàu sẽ đi lên miền bắc. Đã như vậy, tối ngày mai chúng ta có thể động thủ, thời gian rất khẩn trương, chúng ta phải đi trước sự bố trí mai phục của Phương Phì, việc này tuyệt đối không thể để Phương Phì chiếm thế chủ động, mà phải do chúng ta chủ đạo. Ta đề nghị chúng ta chia làm hai đạo, Triều đại ca và Đới Tông dẫn mấy huynh đệ ở Tô Châu theo dõi đội tàu, đại ca thì dẫn quân chủ lực lập tức đi lên miền bắc, tiến hành bố trí trước một bước.
Đề nghị của Ngô Dụng nói lên suy nghĩ từ đáy lòng của Tống Giang, bọn họ phải chiếm thế chủ động, chủ đạo trong lần hành động đoạt tài sản này, lúc này Tống Giang rất quyết đáo:
- Ta hoàn toàn đồng ý, bây giờ lập tức bắt đầu!
Vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng trống vang rền, chỉ chốc lát sau, một thủ hạ chạy tới bẩm báo:
- Chu Xung sẽ bị xử trảm ở bến tàu!
Ngay khi Tống Giang vừa mới dẫn quân chủ lực rời khỏi Tô Châu, Phương Phì cũng nhận ra ý đồ của Tống Giang, y cũng không chút do dự, lập tức chia binh hai đường, ra lệnh cho thuộc cấp là Lưu Nham dẫn ba trăm binh lính trông coi mặt phía nam Ngô Giang, đề phòng đội tàu lui về Gia Hưng, còn y thì đích thân chỉ huy ba trăm tinh binh tiến về phía Vô Tích.
Đồng thời với lúc đội quân của Tống Giang và Phương Tịch tiến về phương bắc, cuộc xử trảm trên sân rộng ở bến tàu cũng lên đến cao trào, hơn hai trăm ngàn người chen lấn nhau chật như nêm cối trên mười mấy con phố phụ cận, mặc dù đại đa số người đều không nhìn thấy hiện trường vụ hành hình, nhưng họ đều có thể cảm nhận được bầu không khí vui mừng phấn chấn ở nơi này, cũng xem như chứng kiến hai cha con Chu Miễn tội ác ngập trời bị chém đầu.
Trên quảng trường của bến tàu chật ních hơn vạn dân dân chúng, ai nấy cảm xúc dâng trào, không ít người người nước mắt lưng tròng, ánh mắt lóe lên vẻ căm hờn. Trên đài hành hình cao cao, Chu Xung, cha Chu Miễn là, Vương thị, vợ Chu Miễn và cháu là Chu Bình bị trói hai tay sau lưng, quỳ gối trên đài cao, miệng bị bịt chặt, mà đầu Chu Miễn cũng bị cắm vào đầu một cọc gỗ trên đài, máu me đầm đìa, mặt mày trông hết sức dữ tợn.
Quan chủ trì cuộc xử trảm là Tri châu Triệu Lâm, ông ta nhìn xuống đám đông phía dưới đài, cao giọng hô:
- Thiên tử vốn chỉ muốn lấy đá thiên nhiên, cũng không muốn phiền nhiễu lòng dân, nhưng tên quan hung ác Chu Miễn lại lừa trên gạt dưới, mượn cớ lấy đá để giết người đoạt của, đứng giữa kiếm lợi riêng, tội ác tày trời, khiến thiên tử tức giận, đặc biệt ra lệnh cho Gia vương điện hạ xuôi nam đến Tô Châu bắt Chu Miễn về kinh trị tội. Ý thiên tử vốn định xử tử Chu Miễn ở kinh thành, để răn người trong thiên hạ, nhưng tối hôm qua, Chu Miễn đã sợ tội tự sát, Gia vương điện hạ liền quyết định xử tử người nhà Chu Miễn ở Tô Châu, lấy máu tế bách tính vô tội bị hại.
Triệu Lâm chỉ đầu người trên đầu cọc gỗ, hô to:
- Chúng ta đều biết, đây chính là đầu của Chu Miễn!
Tâm trạng của đoàn người bắt đầu sôi sục, hơn vạn người vung tay hô to:
- Giết chết hắn đi, hãy đem bọn hắn ra băm vằm thành trăm mảnh!
Từ mấy vạn người ban đầu, tiếng hô nhanh chóng lan sang hơn hai trăm ngàn người, thanh thế cực kỳ to lớn và mạnh mẽ, Chu Xung vô cùng kinh hãi, cả người run lẩy bẩy, ông ta quay đầu thoáng nhìn về phía thuyền lớn, ném cho Lý Diên Khánh một ánh mắt cực kỳ căm hặn.
Rõ ràng là Lý Diên Khánh hứa đảm bảo ông ta sẽ được bình an đến kinh thành, nhưng chỉ chớp mắt đã nộp ông ta ra, người này hoàn toàn không có một chút trung thực nào, dù ông ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho hắn. Chu Xung cả đời là cáo già, cuối cùng lại bị một tên bịp bợm trẻ tuổi như Lý Diên Khánh đem tính mạng mình ra đùa bỡn, trong lòng ông ta tràn đầy uất hận, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
- Thời gian đã đến, chuẩn bị xử trảm!
Triệu Lâm vừa dứt tiếng hô to, đao phủ giơ cao trảm đầu đao, mấy chục vạn dân chúng kích động đến mức cùng gào lên vang động.
Trên thuyền lớn, Triệu Giai và Lý Diên Khánh yên lặng chăm chú nhìn về phía phạm nhân, cảm nhận của hai người hoàn toàn khác biệt, Triệu Giai có phần áy náy, rõ ràng y chính miệng hứa áp giải bọn họ bình an về kinh thành, rốt cuộc lại đành phải giao bọn họ ra, như thế là nói mà không giữ lời!
Ngược lại, trong lòng Lý Diên Khánh vô cùng bình tĩnh, không vì mình lật lọng mà cảm thấy áy náy, nếu như mọi chuyện đều lấy chữ tín làm đầu, thì đừng mong làm được chuyện gì, trong số những người thật sự làm nên đại sự trong lịch sử, có mấy ai hết lòng tuân thủ cam kết? Tuân thủ hứa hẹn với loại người tội ác tày trời như cha con họ Chu, chính là giúp người xấu làm điều ác.
Lý Diên Khánh liếc sang Triệu Giai, thấy trong mắt y tràn đầy áy náy, trong lòng hắn hơi thất vọng, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà Triệu Giai cũng không hiểu thấu đáo, tương lai làm thế nào có thể trở thành một đấng quân vương ý chí kiên cường sắt đá?