Chương 196: Sản phẩm mới son thơm.
Muốn để son thơm tiến vào nhà bình thường, vẫn phải làm xà phòng thơm. Lúc trung học Lý Diên Khánh đã biết làm xà phòng, mài xà phòng cẩn thận một chút, tăng thêm hương liệu, màu sắc, sẽ trở thành xà phòng thơm các loại màu sắc.
Làm xà phòng thơm dùng dầu thực vật, mỡ động vật cũng được, thế nhưng Lý Diên Khánh quyết định dùng mỡ động vật, nguyên nhân chủ yếu là hắn muốn một loại sản phẩm phụ khác của xà phòng thơm, đó chính là cam du (glyxerin), cam du là vật liệu nhất định phải có để chế tác son phấn tốt nhất.
Trong phương pháp phối chế của son phấn Trương Cổ Lão đều có dầu trơn, đó là vì họ còn chưa biết rút cam du, dùng cam du chế tác son phấn tốt hơn nhiều so với trực tiếp dùng dầu trơn, son phấn của họ lại tăng thêm một cấp bậc.
- Diên Khánh, chế tác son thơm tương đối đơn giản, lời không nhiều, mua sẵn là được, không cần tự mình làm.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Con muốn làm son thơm khác với son thơm bán bên ngoài, son của Trương Cổ Lão nhiều nhất dùng hai lần, con muốn làm son thơm ít nhất có thể dùng mười ngày nửa tháng, thậm chí thời gian lâu hơn, như vậy mỗi nhà đều có thể dùng được.
- Vậy nên làm thế nào?
Lý Diên Khánh cười thần bí:
- Nguyên liệu cơ bản đều có, tối hôm nay con sẽ làm cho mọi người xem.
Buổi tối, trong phòng chế tác nước hoa, phụ thân Lý Đại Khí ngồi trên ghế, ngoài ra còn có Hỉ Thước, Ngô chưởng quỹ và Thiết Trụ, bốn người mở to mắt nhìn Lý Diên Khánh thao tác.
Rong biển xám Lý Diên Khánh mua được chỉ đốt thô, còn cần thiêu đốt lặp đi lặp lại, khiến nó không còn phản ứng với không khí, cuối cùng hình thành một chút tro vụn màu xám trắng, đây chính là natri carbonat.
Dùng rong biển cực kỳ quan trọng, nếu như dùng tro than cũng có thể làm được, nhưng xà phòng làm ra tan trong nước kém hơn rất nhiều, nhất định phải dùng thực vật trong biển mới có thể đốt thành natri carbonat.
Natri carbonat tan trong nước, loại bỏ lặp đi lặp lại, bỏ cặn bã, hình thành một chất lỏng màu trắng nhũ, Lý Diên Khánh đổ nước soda vào trong một bình gốm lớn.
Lúc này dầu cá đã đốt nóng, biến thành chất lỏng trong suốt, Lý Diên Khánh chậm rãi rót dầu cá vào bình gốm, hắn lại lấy một cây gậy gỗ đưa cho Thiết Trụ cười nói:
- Quấy không ngừng, quấy nửa canh giờ!
- Tiểu quan nhân, sẽ biến thành thế nào?
Hỉ Thước nhịn không được hỏi.
- Sẽ biến thành một thứ giống như sữa.
Lý Đại Khí không nhịn được nói:
- Làm như vậy tiền vốn lớn hơn son thơm!
- Nhưng cũng dùng bền hơn, tin tưởng sau khi dùng mọi người sẽ thích son thơm của chúng ta.
Chưa tới một canh giờ, phản ứng xà phòng hóa liền hoàn thành, trong bình lớn xuất hiện một gốc xà phòng giống như sữa đặc. Lý Diên Khánh loại bỏ nước và cam du, thêm hương liệu vào gốc xà phòng quấy, lúc này mới đổ nó ra một ống trúc con, dùng khăn lông khô đóng chặt.
- hai ngày sau nó sẽ chậm rãi ngưng kết lại, lấy ra đặt chỗ thông gió phơi nó một tháng, son thơm sẽ hoàn thành.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
Mọi người ngạc nhiên.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Trên thực tế chỉ đơn giản như vậy!
Hắn lại chỉ vào cam du và nước loại bỏ ra nói:
- Dùng biện pháp chưng cất để chưng cất nước bên trong đi, dầu còn lại thay thế dầu trơn làm son phấn, hiệu quả sẽ tốt hơn, có thể thử một chút.
Lúc này, Lý Đại Khí kéo con trai qua một bên, thấp giọng nói:
- Son phấn hiện giờ rất tốt, nước hoa cũng tốt, tăng thêm loại son thơm này, lượng tiêu thụ đều rất lớn, chỉ có hai ba người làm sợ rằng không được, nhưng kỹ thuật và phương pháp phối chế lại không thể tiết lộ ra ngoài. Ta thương lượng với Ngô chưởng quỹ một chút, chúng ta cảm thấy có thể chia ra làm mấy khâu, mỗi khâu do người khác nhau làm, như vậy tiệm son phấn khác cũng không học được, con cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Biện pháp này không tệ, chẳng qua con cảm thấy quan trọng vẫn là khối bảng hiệu Bảo Nghiên Trai này, nhất định phải coi nó giống như tính mạng, đồ của Bảo Nghiên Trai không thể bán cho tiệm son khác, chỉ có thể tiệm son của Bảo Nghiên Trai bán, về sau làm ăn lớn hơn, ngoại trừ kinh thành ra, mỗi Châu khác nhiều nhất chỉ có thể mở một nhà, lại phải mở ở chỗ tốt nhất.
- Ngô chưởng quỹ cũng có suy nghĩ giống con, nếu như năm nay Bảo Nghiên Trai làm ăn tốt, ta chuẩn bị cho hắn nửa thành cổ phần, để hắn thanh thản ổn định làm tiếp ở chỗ ta.
Lúc này, Thiết Trụ hỏi:
- Chuẩn bị xong rồi, bước tiếp theo nên làm gì?
Lý Diên Khánh đi tới trước cười nói:
- Hiện giờ thời gian còn sớm, ta làm lại một lần cho mọi người, mọi người phải nhớ thật kỹ, sau này còn có thể tăng thêm các loại nước hoa, rượu nho, dầu trà xanh, dầu gạo, làm thành son thơm các loại màu sắc hương vị, sau đó dùng hộp gỗ Tiểu Nam Bảo Nghiên Trai đóng gói, mỗi hộp có thể bán năm mươi văn tiền.
…
Thời gian lại qua nửa tháng, Biện Kinh bắt đầu nóng lên từng ngày. Tiến vào tháng sau, tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia tại Ngự Nhai vẫn bị niêm phong, chủ mới của nó còn chưa có tin tức.
Nhưng không ít thương gia nổi danh đều đặt ánh mắt vào cửa hàng chiếm diện tích một mẫu này, đây chính là nơi tốt nhất trên phố Ngự Nhai, đối diện nó là Phàn Lâu nổi danh, mở cửa hàng ở Ngự Nhai, ngoại trừ rất ít cửa hàng ra, trên cơ bản đều là ngày thu đấu vàng.
Tập tục Biện Kinh coi trọng xa xỉ phô trương, truy cầu thời thượng. Dù là nam hay nữ đều lấy mua sắm trên Ngự Nhai làm vinh quang, khiến cho Ngự Nhai trở thành danh từ cao thượng của Đại Tống.
Điểm này Lý Diên Khánh cũng trải nghiệm sâu hơn, giống như sản phẩm của tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia, dù là son phấn hay nước hoa, du là phấn lót hay mực thơm, phẩm chất đều là trung đẳng.
Thế nhưng cửa hàng son phấn này lại có thể bán giá cao, sức mua rất tốt, trong vòng hai năm ngắn ngủi trở thành tiệm son phấn lớn thứ hai gần với Trương Cổ Lão tại kinh thành, nguyên nhân căn bản nó nằm ở Ngự Nhai, sản phẩm của nó đánh dấu xuất phẩm Ngự Nhai, lập tức biến thành thương phẩm cao cấp trong mắt mọi người.
Chính vì Ngự Nhai được vị trí thương nghiệp ông trời ưu ái, mới khiến cho sau khi một cửa hàng xuất hiện dấu hiệu chuyển nhượng, vô số thương gia và hậu trường bắt đầu tiến hành tranh đấu kịch liệt sau lưng.
Hiện giờ tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia bị niêm phong, sao có thể không khiến cho quyền quý Biện Kinh nhìn chằm chằm?
Lúc xế chiều, một vị khách ngoài ý muốn tới ký túc xá của Lý Diên Khánh, vị khách này chính là Trịnh mập. Sau khi Lý Diên Khánh trở về từ Giang Nam, đây là lần đầu tiên hắn thấy vị mập huynh này, nhưng ngoài dự kiến của Lý Diên Khánh là, Trịnh Vinh Thái thực sự gầy đi, mặc dù vẫn béo, nhưng hình du với gã từ to béo trở thành to con, gã ít nhất loại bỏ được ba bốn mươi cân.
- Lão Lý, áo choàng mới của ta làm sao vậy?
Trịnh Vinh Thái ưu nhã xoay một vòng trước mặt Lý Diên Khánh, rất giống dáng vẻ Trư Bát Giới nhảy Hồ Thiên Nga. Lý Diên Khánh bĩu môi, thế này sao phải khoe khoang quần áo, rõ ràng là đến khoe khoang thân hình của gã.
- Anh béo dường như gầy đi không ít!
Trịnh Vinh Thái cười híp mắt:
- Ta vốn nặng hơn hai trăm hai mươi cân, hiện giờ chỉ còn một trăm tám mươi cân, nếu ta có thể giảm đi hai mươi cân nữa, ta sẽ có thể cưỡi ngựa ra chiến trường.
- Ngươi giảm thịt mớ thế nào vậy?
Lý Diên Khánh quên là hắn đưa ra chủ ý cho Trịnh Vinh Thái.
Trịnh Vinh Thái nháy đôi mắt nhỏ như đậu xanh:
- Ngươi quên à? Là ngươi dạy ta, mỗi ngày bay nhảy hai canh giờ trong nước cùng mỹ nữ, uống nước bí đao mật ong ướp lạnh, ta làm theo biện pháp ngươi dạy, kết quả gầy thành bộ dạng này.