Chương 196: Sản phẩm mới son thơm. (2)
Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, hắn để gã bay nhảy với mỹ nữ lúc nào, lại còn thêm mật ong trong nước bí đao, nói cũng chững chạc đàng hoàng.
- Ta đã thưởng thức qua thân hình của ngươi, còn có chuyện gì khác không?
- Đương nhiên là có, ta tới đưa cho ngươi tấm thiệp mời.
Trịnh Vinh Thái đưa một tấm thiệp mời cho Lý Diên Khánh:
- Tổ phụ ta đại thọ bảy mươi, mời hơn ngàn danh lưu Biện Kinh, ta có ba chỉ tiêu, một trong số đó ta liền cho ngươi.
- Ồ! Là lúc nào?
- Buổi trưa ngày mai, địa điểm là Phàn Lâu, nhà chúng ta bao Phàn Lâu một ngày.
Trong lòng Lý Diên Khánh bỗng có cảm giác hiểu ra, Trịnh gia luôn làm việc khiêm tốn, lúc này lại mời khách Phàn Lâu, chẳng phải chấn động toàn thành, đây có phải có nghĩa Trịnh gia muốn đi ra sân khấu từ phía sau màn.
- Thế nào, không có vấn đề gì chứ?
Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải cơ hội vô cùng tốt để tuyên truyền xà phòng thơm sao? Hắn lập tức hào hứng nói:
- Yên tâm đi! Ta nhất định đến đúng giờ.
Trịnh Vinh Thái cười tủm tỉm nói:
- Chuyện lớn nói xong rồi, chúng ta liền nói chuyện nhỏ đi! Chuyện rất đơn giản, ta mời ngươi uống chén rượu đi.
Trong quán rượu Vương Tam Ma Tử ở ngã tư phía tây Ngự Đạo, Trịnh Vinh Thái gọi một bàn đầy thịt cá, nhưng gã lại không thể ăn, chỉ nhìn cả bàn thịt cá nuốt nước miếng, miệng thì thào nói:
- Không sống tới năm năm! Không sống tới năm năm!
Trịnh Vinh Thái nhìn một khắc đồng hồ, cuối cùng mới vô cùng đau lòng phất tay. Mấy tên tiểu nhị đi lại như nước mang đồ ăn đi, chỉ để lại mấy bàn thức nhắm và hai bầu rượu.
- Gần đây không có ai muốn ăn cơm cùng ta!
Trịnh Vinh Thái rên rỉ thống khổ nói:
- Ngự y nói thể trọng của ta tăng lên, ta sống không đến năm năm, có muốn ăn ta cũng phải nhẫn, đành phải ủy khuất hiền đệ.
Lý Diên Khánh nhìn qua mấy món nhắm trước mắt, hạt đậu kho, rau xanh xào, củ cải ướp, một đĩa trứng tráng miễn cưỡng coi như món ăn mặn. Hắn nhìn một chút liền ngây ra, khó trách không ai muốn ăn cơm cùng gã, đây gọi là rượu thịt sao?
- Chỉ ăn những thứ này, ngươi chịu được sao?
Lý Diên Khánh nghi hoặc hỏi thăm.
- Về nhà lại phải ăn một quả bí đao nấu, mẹ ta phát hiện bí đao quả thực có thể giảm béo, liền để đầu bếp mỗi ngày làm bí đao cho ta, hôm nay hẳn là bí đao hầm rượu, hoặc là bí đao nấu đậu phụ.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ trong lòng, chỗ này ăn nào đủ no, hắn trở về còn phải mua điểm tâm.
- Cũng may có rượu!
Lý Diên Khánh cười rót đầy rượu cho gã:
- Biện pháp giảm béo tốt nhất không chỉ bay nhảy trong nước, cưỡi ngựa cũng là một biện pháp tốt. Cân nặng của ngươi hiện giờ hẳn là có thể cưỡi ngựa, buổi sáng cưỡi ngựa, buổi chiều bay nhảy trong nước, cố gắng một tháng, ngươi còn có thể gày thêm hai mươi cân.
- Thực sự còn có thể gầy đi hai mươi cân?
Trong đôi mắt nhỏ của Trịnh Vinh Thái lộ vẻ ngạc nhiên.
- Không phải đề nghị giảm béo ta cho ngươi đã thấy hiệu quả hay sao?
Trịnh Vinh Thái trầm mặc một lát, bỗng nhiên một quyền nện lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sáng sớm ngày mai ta sẽ bắt đầu cưỡi ngựa!
Hai người uống vài chén rượu, Trịnh Vinh Thái bắt đầu linh hoạt hơn, gã thấp giọng hỏi:
- Tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương gia ở Ngự Nhai, hiền đệ biết không?
Lý Diên Khánh nhảy một cái trong lòng, nhàn nhạt hỏi:
- Vì sao nhắc đến nhà này?
- Chu Phượng Lâu, quán rượu Chu thị cùng với son phấn Vương gia trên Ngự Nhai đều là sản nghiệp của Chu Miễn, đã bị quan phủ niêm phong toàn bộ. Dựa theo trình tự bình thường, chẳng mấy chốc sẽ bán công khai, nhưng ngươi cũng biết bán công khai chỉ là làm bộ dáng mặt ngoài, thực sự tranh đoạt là ở phía sau. Ta đang nghĩ, nếu như Bảo Nghiên Trai có thể lấy được tiệm son Vương gia, vậy thì sẽ thực sự là tiệm son phấn đệ nhất thiên hạ.
- Không phải tiệm son Trương Cổ Lão cũng ở Ngự Nhai sao?
- Họ là Ngự Nhai ngoài thành, tiệm son Vương gia là ở Ngự Nhai giữa thành, cả hai không giống nhau, thế nào, có hứng thú không?
- Ta có hứng thú thì có thể thế nào, chẳng lẽ ngươi có đường luồn?
Trịnh Vinh Thái nhìn hai bên một chút, giọng ép xuống thấp hơn:
- Còn nhớ Tôn Đại Nha mà ta giới thiệu cho ngươi lần trước không? Hôm qua hắn nói cho ta, năm vạn quan tiền có thể lấy được tiệm son Vương gia.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta làm sao có thể cầm ra được năm vạn quan tiền, lại nói nhiều quyền quý nhìn chằm chằm vào ba cửa hàng như vậy, tới lượt ta sao? Trịnh gia các ngươi còn tạm được.
- Thật ra Trịnh gia chúng ta muốn quán rượu kia, chiếm diện tích ba mẫu đất, ít nhất giá trị mười vạn quan, vấn đề là hiện giờ chúng ta bỏ tiền cũng không tới lượt chúng ta, nghe nói Hướng gia chỉ tên muốn quán rượu kia.
Hướng gia là nhà mẹ đẻ Thái hậu, là ngoại thích quyền thế lớn nhất trong triều. Mặc dù Trịnh gia cũng coi như hoàng thân, nhưng quyền thế và ân sủng đều kém Hướng gia rất xa.
- Vậy còn Chu Phượng Lâu thì sao?
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Ai đạt được rồi?
- Cao nha nội nói nhà họ tình thế bắt buộc, nghe nói nghĩa tử của Lương Sư Thành cũng có hứng thú, cuối cùng hoa rơi vào tay ai còn chưa biết.
Lý Diên Khánh thấy vẻ mặt tiếc nuối của Trịnh Vinh Thái, liền cười nói:
- Ta còn muốn nhờ ngươi giúp một chuyện đây!
Trịnh Vinh Thái mừng rỡ nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn tiệm son Vương gia?
- Không phải! Đại thọ của tổ phụ ngươi ngày mai…
Lý Diên Khánh ghé tai nói vài câu với Trịnh Vinh Thái. Trịnh Vinh Thái suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này đại bá của ta phụ trách, chẳng qua hắn rất thương ta, ta đi nói một câu với hắn, ta cảm thấy vấn đề không lớn.
Nói đến đây, Trịnh Vinh Thái nở nụ cười:
- Nếu như ta nói cho đại bá, ta gầy đi hoàn toàn là công lao của ngươi, hắn nhất định sẽ rất cảm kích.
Lý Diên Khánh cũng không yên tâm Trịnh mập làm việc, loại chuyện này hắn vẫn phải tự mình điều khiển mới tương đối ổn thỏa.
- Nếu không… ta cùng ngươi đi tìm đại bá của ngươi nói chuyện một chút?
- Có thể, chúng ta uống xong bầu rượu này rồi đi.
Lý Diên Khánh cũng không quá để trong lòng tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương gia tại Ngự Nhai. Nếu như Triệu Giai cho hắn, hắn sẽ vui vẻ nhận lấy, đây là thù lao hắn nên được. Nếu như Triệu Giai không cho hắn, hắn cũng không quan tâm, Triệu Giai vẫn sẽ nợ hắn một ân tình, đối với thứ hắn không cách nào nắm giữ xưa nay hắn đều không ký thác kỳ vọng quá cao.
Trái lại, đối với đại thọ bảy mươi của Trịnh lão gia tử Lý Diên Khánh lại rất tích cực, chuyện này hắn có thể khống chế, cũng có thể tranh thủ được.
Đại bá của Trịnh Vinh Thái tên là Trịnh Dần, kế thừa thân thể và tướng mạo đặc biệt của nam đinh Trịnh gia, thân thể to mọng tăng thêm đôi mắt đậu xanh nhỏ.
Trước mắt Trịnh dần là thương nhân hương liệu lớn nhất triều Tống, nhận được quyền kinh doanh đặc cách của quan phủ, tại Tuyền Châu và Minh Châu y đều có kho hàng lớn, còn một đội thuyền biển chuyên vận chuyển hương liệu, tiến tới Nam Dương mua sắm vận chuyển hương liệu.
Gần năm thành hương liệu của Đại Tống đều bị y lũng đoạn, Cục Hương Liệu của Hoàng cung cơ bản đều mua sắm hương liệu của y.
Có lẽ bởi vì thân thể mập mạp, mặc dù Trịnh Dần thê thiếp thành đàn nhưng lại không sinh được con, y chỉ có thể coi cháu trai Trịnh Vinh Thái như người kế thừa của y.
Trịnh Dần hơi khách khí với Lý Diên Khánh, một phương diện Lý Diên Khánh là Giải Nguyên Tương Châu, học sinh thượng xá Thái Học, làm người Tương Châu, ít nhiều Trịnh Dần cũng tôn trọng những sĩ tử Tương Châu này.