Chương 200: Trịnh thị thọ yến (2)
Bản tính Phan phu nhân thích tham gia các loại yến tiệc, có lẽ do có danh vị “nhị phẩm cáo mệnh” (1) khiến bà thêm vài phần tự tin. Từ nhỏ, bà đã thích nghe lời tâng bốc, mỗi khi có người khen bà trẻ và xinh đẹp, bà rất vui vẻ, hoàn toàn quên rằng mình đã có cháu trai ba tuổi.
Lúc này, bà đang ngồi chen giữa một đám phụ nữ bàn tán chủ đề sốt dẻo nhất hôm nay, nói chung, chủ đề bàn tán của họ đều là con em quan lại nhà ai tuổi trẻ đẹp trai, có tài, con em nhà ai chưa lấy vợ, con em nhà ai vừa dạm ngỏ thành công v.v…
Phan phu nhân cũng có ý định của mình, con gái bà năm nay mới mười lăm tuổi, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nên bắt đầu để ý tới chàng trai nào tuổi trẻ tài cao, chưa lập gia đình để chọn làm con rể tương lai.
So với thiếu nữ thời Đường, thiếu nữ thời Tống kết hôn muộn hơn nhiều, một phần là do nhà Tùy và nhà Đường chịu ảnh hưởng khá lớn từ dân tộc du mục Tiên Bi. Dân tộc Tiên Bi có tuổi thọ ngắn, thông thường con gái mười hai tuổi là có thể thành hôn, thiếu nữ Đường chịu ảnh hưởng của họ, mười bốn, mười lăm tuổi đã thành hôn là rất phổ biến.
Nhưng thời Tống lại khác. Địa vị thiếu nữ thời Tống tương đối cao, ít chịu ảnh hưởng của dân tộc du mục, càng quan tâm tới khả năng tiếp nhận về sinh lý của người nữ, thông thường các cô gái kết hôn ở độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi là phổ biến nhất, mà phụ nữ có địa vị càng cao, kết hôn càng muộn.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là chế độ khoa cử có ảnh hưởng rất lớn đối với hôn nhân, không chỉ sĩ tử phổ biến việc kết hôn muộn, mà phụ nữ cũng bị ảnh hưởng theo.
Thời Tống, muốn làm quan nhất định phải đỗ tiến sĩ, nhà quyền quý đều muốn gả con gái cho tiến sĩ. Thế là mỗi lần khoa cử yết bảng, Biện Kinh lại tưng bừng náo nhiệt cảnh nhà nhà tìm rể quý bên dưới bảng vàng.
Chẳng hạn thời Tống Nhân Tông, khi Hàn Lâm học sĩ Tư Yển lần đầu gặp mặt Âu Dương Tu, lập tức nhận ra ông là bậc kỳ tài, cho rằng ông sẽ nổi danh thiên hạ, đợi Âu Dương Tu vừa thi đỗ, Tư Yển liền gả con gái cho ông.
Lại ví dụ như thời Tống Thần Tông, Thái Biện thi đỗ, Tể tướng Vương An Thạch lập tức chọn ông làm rể quý.
Cũng như thị trường mũ cánh chuồn, thị trường rể tiến sĩ cũng là cung nhỏ hơn cầu, nguồn cung rất thiếu, cho nên chỉ có một thiểu số rất nhỏ giành được rể quý, giành được thì vui mừng hớn hở, không giành được thì làm thế nào?
Biện pháp chỉ có một: chờ!
Để con gái có thể được hưởng cuộc sống chồng vinh vợ quý, coi như chờ đợi hai năm, năm ngoái chờ, năm nay chờ, cứ như vậy năm nào cũng chờ đợi, làm sao còn giữ được tuổi xuân? Do đó, nhà quyền qúy, thế gia vọng tộc đời Tống có rất nhiều gái “ế” chưa chồng, rất nhiều cô hai mươi mấy tuổi vẫn còn chưa xuất giá, cuối cùng cha mẹ đành tìm nơi môn đăng hộ đối, cho thật nhiều của hồi môn, gả con gái đi cho xong.
Việc con gái thời Tống lo lắng vì “ế” cũng đã thành một vấn đề lớn của xã hội, điển tích “con gái hoàng đế không lo ế chồng” là xuất phát từ thực trạng này, đương nhiên là hoàng đế có thể chọn tiến sĩ giỏi nhất cho con gái mình rồi, các đại thần chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác khiến con gái thời Tống lấy chồng muộn, ví dụ như yêu cầu của hồi môn thời này rất cao, khiến người có gia cảnh bình thường phải xoay xở rất lâu mới có đủ.
Tuy nhiên, hôm nay đám phụ nữ ở Phàn lâu lại có thêm một đề tài để bàn tán, đó là lần đầu tiên “ngọc chi”, một sản phẩm làm sạch da được đưa ra công khai.
(1) Nhị phẩm Cáo Mệnh: Danh vị Cáo Mệnh phu nhân là danh vị có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các phối ngẫu hay thân mẫu của quan lại trong triều đình. Do để phong tặng, đều phải thông qua cáo thư do Hoàng đế phê chuẩn, nên các vị phu nhân này đều được gọi Cáo Mệnh phu nhân để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ, bổng lộc dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả. Nhị phẩm Cáo Mệnh là Cáo Mệnh phu nhân hàm nhị phẩm (Wikipedia)
- Ngọc Chi này cũng giống như phấn thơm, dùng để rửa sạch da mặt, nhưng tốt hơn phấn thơm nhiều.
Một phu nhân trẻ tuổi hiển nhiên là vừa mới dùng ngọc chi rửa tay, nàng giơ đôi tay trắng như tuyết lên, nói với đám phụ nữ:
- Mọi người đều biết, dùng hương chi tẩy phấn lót và son khá khó khăn, mỗi lần phải dùng cả một lọ, hơi sơ ý một chút là nước trên mặt sẽ chảy vào cổ. Sử dụng Ngọc Chi không gặp phải tình trạng đó, chỉ cần dùng khăn mặt vuốt xuống một chút, sau đó có thể rửa mặt sạch sẽ. Xem tay ta này, sau khi dùng Ngọc Chi, vừa mịn màng lại vừa trắng nõn, so với dùng hương chi thì tốt hơn nhiều.
- Ôn phu nhân, ngươi dùng thử Ngọc Chi ở đâu vậy?
- Ở Bổ Trang phòng. À, đúng rồi, bên đó có cho khách sử dụng thử Ngọc Chi, nếu không cần dùng gấp, mọi người có thể học cách sử dụng trước, về nhà sẽ từ từ thử sau.
Mọi người nghe nói ở Bổ Trang phòng có Ngọc Chi, liền nhao nhao chạy về phía đó, ai cũng muốn nhanh chóng thử một chút.
Phan phu nhân không đi theo mọi người, bởi vì tay của bà hơi to, cũng hơi ngăm đen, bà không muốn để lộ trước mặt người khác.
Lúc này, bà chợt phát hiện phía sau một cây cột cách đó mười mấy bước, có một chàng trai trẻ đang đứng, dường như đang lắng nghe đám phụ nữ nói chuyện.
Thầm giận dữ, bà sải bước đi tới, chặn trước mặt chàng trai, trợn đôi mắt đẹp lên, hằm hằm nói:
- Ngươi là ai, ở chỗ này nhìn trộm cái gì?
Chàng trai này đương nhiên là Lý Diên Khánh, hắn đang lắng nghe đám phụ nữ đánh giá về xà phòng thơm, không ngờ bị một trung niên phu nhân phát hiện, khiến hắn thực sự hơi xấu hổ.
- Học sinh vẫn ở chỗ này từ trước, chỉ là sợ quấy rầy các phu nhân, nên không dám lộ diện.
Nói xong, Lý Diên Khánh chắp tay thi lễ, định nhanh chân chuồn đi.
Làm sao Phan phu nhân có thể dễ dàng buông tha hắn, lúc này liền uy hiếp hắn:
- Nếu ngươi dám chạy đi, ta lập tức kêu lên!
Lý Diên Khánh thấy xung quanh đều là phụ nữ, nếu phu nhân này khóc lóc om sòm kêu lên, chẳng hạn như là “sắc lang”, “Đăng Đồ Tử” (1) này nọ, thì mình có trăm cái miệng cũng khó biện giải, sẽ phá hỏng danh dự của mình. Bởi vậy, hắn đành phải dừng bước, tức giận nói:
- Ta và phu nhân vốn không quen biết, hà cớ gì phu nhân muốn làm khó ta?
Thấy hắn dừng bước, trong lòng Phan phu nhân không khỏi có phần hơi đắc ý, liền tủm tỉm cười nói:
- Ngươi chỉ cần thành thật trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Phu nhân có vấn đề gì, xin cứ hỏi!
- Ngươi tên là gì? Học ở đâu?
- Tại hạ là Lý Diên Khánh, học ở Thái học.
Lý Diên Khánh tức giận đáp.
- Ồ! Hóa ra ngươi là Thái học sinh!
Phan phu nhân sa sầm mặt:
- Nếu là Thái học sinh, nên biết sách, hiểu lễ, vì sao lại nấp phía sau cột nghe trộm nữ nhân nói chuyện?
Lý Diên Khánh thật sự mất hứng, lạnh lùng nói:
- Vãn bối không có hứng thú nghe trộm nữ nhân nói chuyện, nếu phu nhân không hỏi tới vấn đề gì khác, vãn bối cáo từ!
Nói xong, Lý Diên Khánh liền xoay người rời đi.
- Khoan đi đã!
Phan phu nhân gọi với theo hắn, nhưng Lý Diên Khánh lờ đi, rảo bước nhanh hơn, đi ra ngoài.
Phan phu nhân đành trơ mắt nhìn Lý Diên Khánh đi ra cửa chính, bà chỉ đe dọa hắn một chút, một phu nhân có thân phận cao như bà, làm sao có thể kêu la tùy tiện được.
- Có chuyện gì vậy thưa phu nhân?