Chương 201: Trịnh thị thọ yến (3)
- Không có gì! Chỉ là…Vừa rồi có một gã trẻ tuổi suýt nữa đụng vào ta, ta hơi bực mình một chút thôi.
- Ồ! Không biết con cái nhà ai mà lại lỗ mãng như vậy?
- Ta cũng không biết là con nhà ai, hắn nói hắn là Thái học sinh, tên là Lý Diên Khánh.
- Lý Diên Khánh?
Trương thị hơi nhíu mày, dường như bà từng nghe nhắc đến cái tên này. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc bà nhớ ra, liền cười nói:
- Hắn là chủ nhân trẻ tuổi của Bảo Nghiên Trai, học ở trường Thái học, là bằng hữu của Thái nhi nhà ta.
Phan phu nhân chợt hiểu, hóa ra là chủ nhân của Bảo Nghiên Trai, thảo nào muốn nghe trộm nữ nhân nói chuyện. Bà nghe nói Lý Diên Khánh là học sinh của trường Thái học, vội hỏi:
- Bối cảnh của hắn thế nào? Ý ta là, hắn là con cái nhà ai?
- Hắn không có bối cảnh gì cả! Nghe Thái nhi nói hắn xuất thân hàn môn, năm ngoái đỗ đệ nhất danh giải nguyên ở Tương Châu, học rất giỏi, so với Thái nhi nhà ta còn hơn một chút.
Phan phu nhân bắt đầu thấy động lòng, học sinh của trường Thái học, cho dù thi không đậu, cũng có thể ra làm quan với thân phận đồng tiến sĩ. Trông hắn cũng xấp xỉ tuổi con gái nhà mình, hơn nữa còn là chủ nhân của Bảo Nghiên Trai, gia cảnh cũng giàu có, không chừng có thể trở thành con rể của mình.
Lúc này, sự phản cảm của Phan phu nhân đối với với Lý Diên Khánh lập tức tan biến sạch sẽ, bà bắt đầu cảm thấy, chàng trai vừa gặp kia thật sự cũng không tồi, chuyện này bà phải lập tức trao đổi với lão gia.
Phan phu nhân làm việc nhanh chóng như sấm rền gió cuốn, bà cảm ơn Trương thị, rồi lập tức quay người bước nhanh về chỗ ngồi của mình.
…
Lý Diên Khánh thoát khỏi sự dây dưa của Phan phu nhân, liền rời khỏi cửa, đi ra sân của Phàn lâu.
Sân của Phàn lâu bày biện rất đẹp mắt, hòn giả sơn xen vào nhau tinh tế, từng mảng rừng cây bố trí như những đám mây, rừng cây mặc dù không lớn, nhưng hết sức xanh tươi, mang lại cho người ta cảm giác khéo léo và vui mắt.
Trên mặt đất, đá cuội trải thành một con đường nhỏ uốn lượn quanh co, đi dọc theo con đường nhỏ, mỗi bước, cảnh vật đều liên tục thay đổi, nhiều khách mời đang ở trong sân thưởng thức phong cảnh độc đáo.
Lý Diên Khánh vừa đi xuống bậc thềm, đã nghe một tràng cười chói tai vọng tới, phá tan sự yên tâm trong sân, nhiều khách mời nhíu mày nhìn về phía tiếng ồn ào.
Trong một ngôi đình nhỏ kiến trúc tinh xảo, năm gã trẻ tuổi đang tụ lại bàn tán chuyện gì đó, Trịnh Vinh Thái cũng ở trong số đó. Lý Diên Khánh lập tức nhận ra bốn người còn lại, một người là Cao Tùng, con trai của Cao Cầu, hai người là hai anh em của Hướng gia, Hướng Tông và Hướng Hoàn, người cuối cùng là Lương Tinh, con nuôi của Đại nội Tổng quản Dương Tiễn.
Bốn người này đều là bạn thân của Trịnh Vinh Thái, năm cái danh ngạch của Trịnh Vinh Thái, ngoại trừ một cái cho Lý Diên Khánh, bốn cái còn lại, là dành cho bốn người này. Lý Diên Khánh đang định tránh đi, Trịnh Vinh Thái chợt nhìn thấy hắn, vội vàng vẫy và hô to:
- Hiền đệ!
Lý Diên Khánh đành phải bất đắc dĩ đi tới. Trịnh Vinh Thái giới thiệu với hắn:
- Đây là bốn người bạn thân của ta, Cao Tùng, Hướng Tông, Hướng Hoàn và Lương Tinh, sau này mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Bốn người này đều là thiếu gia ăn chơi nổi tiếng Biện Kinh, kết giao với họ thực sự có hại cho thanh danh, huống hồ bốn người này mặt mày ngạo mạn, hoàn toàn không thèm quen biết Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Trịnh huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước.
Lý Diên Khánh quay người liền đi, Lương Tinh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tiểu tử này vẫn rất ngạo mạn, sao Trịnh Nhị lang có thể có bằng hữu như thế?
- Ha ha! Thái học sinh mà, người nào cũng có phần thanh cao, bình thường thôi!
- Thế thì chưa hẳn!
Cao Tùng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Lý Diên Khánh, nói:
- Ở đây chúng ta có ba Thái học sinh, Nhị lang cùng với Hướng đại và Hướng nhị, cũng chưa từng thấy ba người ra vẻ thanh cao. Ta nghĩ tiểu tử này ngứa da, phải đánh một trận để hắn ngoan ngoãn một chút!
- Đừng! Đừng!
Trịnh Vinh Thái vội khuyên can:
- Đều là bằng hữu, đừng làm tổn thương hòa khí.
- Chúng ta chỉ đùa hắn một chút, sẽ không làm tổn thương hòa khí đâu!
Cao Tùng nháy mắt ra hiệu với Lương Tinh và hai anh em nhà họ Hướng, bốn người một trước, một sau đuổi theo Lý Diên Khánh. Trịnh Vinh Thái thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy đi tìm phụ thân đến giải vây, mấy tên nha nội (con em cháu cha) này muốn gây chuyện, y cũng không ngăn nổi.
- Tiểu tử, đứng lại cho ta!
Cao Tùng ở phía sau quát to một tiếng, Lý Diên Khánh dừng bước, thấy bốn người đuổi theo mình, liền cười nói:
- Các ngươi tìm ta sao?
- Tiểu tử, vừa rồi làm bộ làm tịch cái quái gì, không nể mặt bọn ta vậy hả?
Bốn người một trước một sau chặn đường Lý Diên Khánh. Cao Tùng rút từ sau gáy ra một cây quạt lớn. Nan quạt này làm bằng thép tinh chất, do danh gia được mời tới chế tạo, nặng đến năm cân, trên danh nghĩa là quạt, nhưng thực tế là một vũ khí.
Lúc này, Lương Tinh cũng ấn vào mặt nhẫn ở ngón giữa tay phải của mình, “cạch” một tiếng, một mũi châm bằng thép ló ra, trên mũi châm bôi thuốc tê rất mạnh, sau khi bị đâm trúng, toàn thân sẽ bủn rủn bất lực. Lương Tinh luôn dùng nhẫn này để đối phó với nữ nhân, hiện giờ gã không có tùy tùng, đành phải đích thân động thủ.
Hai anh em họ Hướng cũng rút ra hai thanh chủy thủ sắc bén. Lý Diên Khánh cười cười:
- Bốn vị cũng không nể mặt Trịnh mập chút nào, nhất định phải đánh nhau trong Phàn lâu sao? Chi bằng chúng ta đi ra ngoài đánh, đánh xong lại vào.
- Tiểu tử, đừng mạnh miệng, bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng còn kịp đó!
Cao Tùng đập cây quạt vào bả vai Lý Diên Khánh, bọn gã cũng không thật sự muốn đánh nhau, mà chỉ muốn Lý Diên Khánh quỳ xuống cầu xin tha thứ, đùa bỡn hắn một phen cho thỏa thích.
Không ngờ Lý Diên Khánh khẽ vươn tay, đoạt lấy cây quạt, ước lượng trên tay rồi cười nói:
- Cái quạt này cũng không tệ, đa tạ Cao huynh có ý tốt tặng quạt, ta xin nhận!
Hắn nghĩ tới Thang Hoài vừa vặn cần một cây quạt tương tự thế này, liền tiện tay lấy. Cao Tùng ngẩn người, cây quạt của gã vậy mà lại bị người ta cướp đi, đây là chuyện chưa từng có.
Gã cũng không ngốc, biết đã gặp phải nhân vật lợi hại. Gã vội liếc mắt ra hiệu với Lương Tinh, Lương Tinh cười khan một tiếng:
- Xem ra là hiểu lầm rồi! Bọn ta xin lỗi, huynh đệ không nên thế giới.
Gã đưa tay định vỗ lên cánh tay Lý Diên Khánh, tỏ vẻ trấn an. Làm sao Lý Diên Khánh không biết tiểu xảo của gã, liên đưa tay giữ chặt cổ tay Lương Tinh, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn dùng độc châm hại ta?
Lương Tinh cảm thấy xương cốt như nứt ra, đau đến mức kêu la thảm thiết, run rẩy nói:
- Không phải độc dược, chỉ là thuốc…thuốc tê, không gây chết người!
- Thì ra là thuốc tê, Lương huynh thật sự qua khách khí!
Nói dứt lời, Lý Diên Khánh đè chiếc nhẫn xuống tay Lương Tinh, cho mũi châm đâm vào cổ tay gã. Toàn thân Lương Tinh run rẩy, không kêu được một tiếng, khi Lý Diên Khánh buông ta ra, gã ngã phịch xuống đất, cảm thấy cả người bất lực.
Ba người kia thấy tình thế không ổn, liền quay người chạy trốn. Nếu Lý Diên Khánh muốn bắt bọn họ, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ có điều hắn không muốn gây thêm chuyện. Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của ông nội Trịnh Vinh Thái, ít nhất cũng phải nể mặt Trịnh Vinh Thái một chút.
Hắn không đuổi theo ba người, chỉ nhìn Lương Tinh cười nói:
- Lương huynh nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!
Lý Diên Khánh thấy chiếc nhẫn này không tệ, ước lượng trên tay rồi nhét vào ngực, sau đó thản nhiên rời đi.
(1) Đăng Đồ Tử: là tên một nhân vật trong bài “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” (được cho của Tống Ngọc, nhưng có lẽ do đời sau hư cấu). Đăng Đồ Tử tâu với Sở vương, rằng Tống Ngọc là kẻ tuấn tú lại háo sắc, Sở vương không nên cho Tống Ngọc xuất nhập hậu cung. Tống Ngọc giải thích, tuy dung mạo của mình là ân huệ trời ban, nhưng mình không hề háo sắc. Sở vương yêu cầu Tống Ngọc nói rõ hơn. Tống Ngọc làm bài phú nêu trên, nói cô gái hàng xóm phía đông nhà mình có dung mạo thuộc loại quốc sắc thiên hương, hơn nữa ba năm thường xuyên trèo lên đầu tường câu dẫn mình, nhưng mình vẫn không động lòng. Đoạn sau của bài phú, Tống Ngọc phản pháo, nói vợ Đăng Đồ Tử vừa xấu, vừa lôi thôi, nhưng vợ chồng Đăng Đồ Tử lại sinh tới 5 con, như vậy Đăng Đồ Từ mới là người khá háo sắc!