Chương 205: Trịnh thị thọ yến (7)
Trong lòng Lý Cửu Chân cũng vô cùng kích động, cũng như các thiếu nữ có mặt ở đây, đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh sáng khác lạ. Nàng cảm thấy kiêu ngạo bởi thắng lợi của Lý Diên Khánh, như thể thắng lợi của hắn cũng là của nàng, khiến nàng cũng chìm đắm trong niềm vui thắng lợi.
Các tướng cùng tiến tới, muốn nâng Lý Diên Khánh lên cao, Chủng Sư Đạo giật mình, vội khoát tay ngăn lại:
- Chỗ này không thể làm loạn, mọi người mau thả người xuống!
Lý Diên Khánh được thả xuống, liền khom người thi lễ:
- Học sinh may mắn không làm nhục mệnh!
Chủng Sư Đạo vuốt râu thở dài:
- Kỹ thuật khéo léo, nhưng chiến lược càng cao minh hơn! Nhân tài Đại Tống ta xuất hiện lớp lớp, đây cũng là may mắn của Đại Tống ta vậy! Sau này, Lý thiếu quân có đến Thiểm Tây, ta nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!
Lúc này, quản sự đem kiếm giao cho Chủng Sư Đạo:
- Thanh kiếm này là chủ nhân chúng ta tặng cho Chủng soái, mong rằng Chủng soái có thể dùng nó chỉ huy thiên quân vạn mã, lại chiến thắng Tây Hạ.
Chủng Sư Đạo nhẹ nhàng vuốt ve vỏ thanh kiếm có kiểu dáng cổ kính, rồi đưa cho Lý Diên Khánh:
- Thanh kiếm này tuy chỉ là tặng vật, nhưng cũng là một phần tâm ý của ta, xin Lý thiếu quân nhận lấy.
Lý thiếu quân nhận lấy thanh kiếm:
- Đa tạ Chủng soái ưu ái!
Lúc này, tiếng chuông gõ vang, đã đến giờ ngồi vào bàn.
Mặc dù cuộc tranh tài ném tên rất đặc sắc, nhưng toàn bộ người xem cũng chỉ có hơn trăm người, so với hơn một ngàn hai trăm khách mời ở Phàn lâu, vẫn chỉ là thiểu số. Các quan văn khinh thường võ tướng, cho dù có kêu la đến trời long đất lở, bọn họ vẫn ngồi yên, không thèm đi xem, cũng không muốn biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi các khách mời nhao nhao trở về vị trí, ảnh hưởng của cuộc tranh tài ném tên lập tức biến mất, không còn chút tăm hơi, dường như chưa từng xảy ra vậy.
Vị trí chỗ ngồi của Lý Diên Khánh mang số 337, lúc vào cửa, hắn lập tức lấy thẻ ghi chỗ ngồi. Khách mời của Thu lâu đa số là quan viên trung và hạ tầng. Mặc dù Thái học sinh tham gia yến hội không chỉ có một mình Lý Diên Khánh, nhưng đa số bọn họ dựa vào địa vị và quyền thế của cha chú, đều ngồi ở Xuân lâu và Hạ lâu, ngồi ở Thu lâu, chỉ có một mình Lý Diên Khánh là Thái học sinh.
Khách mời ở Thu lâu cũng nhiều nhất, khoảng chừng năm trăm người, từ đầu đến cuối có năm dãy bàn, mỗi dãy đặt một trăm cái ghế. Cách bày biện ở Thu lâu cũng kém Xuân lâu và Hạ lâu nhiều, chỉ có một cái bàn nhỏ và chén đĩa. Mặc dù chén đĩa ở đây cũng là đồ sứ loại tốt nhất, nhưng ngoài điều đó ra, người ta không bày biện thêm thứ gì khác, ngay cả một bình hoa cũng không có. Hơn nữa, ở đây rất chen chúc, mọi người ngồi vào vị trí hoặc đi vệ sinh đều rất bất tiện.
Tuy nhiên, chuyện này cũng bình thường, đãi ngộ dành cho quan nhỏ lục phẩm, thất phẩm, làm sao có thể so sánh với Tướng quốc, Thái úy?
Lý Diên Khánh ngồi ở dãy thứ hai tính từ dưới lên. Hắn phát hiện chung quanh mình đều là nam tử trẻ tuổi, có quan viên trẻ tuổi hào hoa phong nhã, cũng có thị vệ dáng vóc cường tráng, nhưng đông hơn cả vẫn là sĩ tử chưa có công danh, phần lớn những người này là con nhà quyền quý, ở nhà nấu sử sôi kinh chuẩn bị đi thi.
Lúc này, tất cả người trẻ tuổi đều quần áo bảnh bao, bên cạnh việc phải giữ lễ tiết khi dự tiệc, còn giống như đến ra mắt vậy. Mặt bọn họ hiu hiu tự đắc, tự cho mình là người tài giỏi, nhưng thẻ chỗ ngồi của họ dường như lại được chế tạo gấp gáp, đa số là thẻ bằng gỗ, không giống như của hắn, được làm bằng đồng.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ, Trịnh Vinh Thái từng nói với hắn, lúc cận ngày, bà nội hắn có mời thêm một số chàng trai tài tuấn, đến ra mắt cháu gái của người chồng trước của bà, xem ra nhóm người mà Trịnh Vinh Thái nói tới là những người này.
Phát hiện này khiến Lý Diên Khánh hơi bất mãn, nếu không tính những khách mời trẻ tuổi cận ngày mới mời này, thì chỗ ngồi của hắn nằm ở vị trí cuối cùng.
Nhưng hơi ngẫm nghĩ, trong lòng Lý Diên Khánh liền cảm thấy thoải mái, một là mình không có phụ thân có địa vị cao, hai là không có bối cảnh gia tộc hiển hách, ba là không có người ngưỡng mộ công danh tiến sĩ, là một người “ba không” điển hình, Trịnh gia vì cớ gì phải xem trọng hắn?
Lúc này, một quan viên tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu ngồi bên cạnh, cười nói:
- Không biết có thể thương lượng với vị hiền đệ này một việc hay không?
Phải mất hồi lâu, Lý Diên Khánh mới nhận ra là đối phương nói chuyện với mình, hắn hơi giật mình:
- Thương lượng về việc gì?
Quan viên kia chỉ chỉ vị khách bên tay phải Lý Diên Khánh, nói:
- Vị này là bằng hữu của ta, bọn ta muốn ngồi cùng một chỗ, có thể đổi chỗ với hiền đệ được không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy xin mời!
Hắn cầm chén trà của mình đứng lên, đổi chỗ với quan viên trẻ tuổi bên cạnh:
- Đa tạ! Đa tạ!
Người kia vội vàng chắp tay cảm tạ.
Có lẽ do đổi chỗ, quan viên trẻ tuổi kia cảm thấy không chào hỏi cũng không tiện, liền nhìn Lý Diên Khánh mỉm cười, hỏi:
- Xin hỏi quý danh của hiền đệ là gì, nhận chức ở đâu?
- Huynh đài khách khí rồi, tại hạ họ Lý, hiện đang học ở trường Thái học.
- Hóa ra là Thái học sinh, không tệ! Không tệ!
- Chẳng hay lệnh tôn là…
Quan viên trẻ tuổi kia lại hỏi dò.
- Là một thương nhân thôi! Không đáng nhắc tới!
Lý Diên Khánh thầm không vui, lạnh lùng trả lời một câu. Theo lẽ thông thường, hắn giới thiệu xong, đối phương cũng phải tự giới thiệu, như thế mới đúng phép tắc.
Nhưng đối phương không những không tự giới thiệu, mà ngược lại còn gặng hỏi bối cảnh phụ thân Lý Diên Khánh, hiển nhiên chỉ muốn biết vì sao hắn có thể tham dự yến hội Phàn lâu, điều này không những là thất lễ, mà còn cho thấy, đối phương là kẻ chuyên bợ đỡ.
Nghe nói phụ thân Lý Diên Khánh chỉ là một thương nhân, ánh mắt người kia lóe lên vẻ khinh bỉ, cười cười một cách giả tạo, rồi lập tức không để ý tới Lý Diên Khánh nữa, tiếp tục ngồi tán gẫu với bằng hữu bên cạnh.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Trịnh Vinh Thái từ phía sau lưng hắn vội vàng đi tới, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm. Lý Diên Khánh biết y đang tìm mình, liền cười giơ tay lên. Trịnh Vinh Thái nhìn thấy hắn, thầm mừng rỡ, vội vàng ngoắc ngoắc hắn, thấp giọng nói mấy câu, dường như có việc gấp mời hắn đi một chuyến.
- Làm ơn, thật ngại quá! Cảm phiền các vị nhường đường một chút!
Lý Diên Khánh chật vật lách từ chỗ ngồi của mình đi tới, khiến rất nhiều ánh mắt bất mãn đổ dồn về phía hắn. Chỗ ngồi quá sát nhau, một mình hắn di chuyển, mười mấy người chung quanh đều phải đứng dậy nhường đường.
- Bàn huynh, có việc quan trọng sao?
- Ngươi đi theo ta, có người muốn gặp ngươi.
Trịnh Vinh Thái kéo Lý Diên Khánh đi ngay.
- Là mấy người bằng hữu đó của huynh sao?
- Không liên quan tới bọn họ. Mấy tên khốn kiếp đó không nể mặt ta, bị đánh là đáng đời. Lũ khốn này hiếp yếu sợ mạnh, bản thân bọn họ không dám tiếp tục chọc giận ngươi, chỉ có điều, khi ra ngoài, ngươi phải coi chừng thủ hạ của bọn họ.
Hai người đi tới trước một cánh cửa ở phía sau Hạ lâu, Trịnh Vinh Thái chỉ chỉ vào trong, cười nói:
- Ta cũng không biết là chuyện gì, là phụ thân ta bảo ta tới tìm ngươi, hẳn là không có vấn đề gì, người vào đi!
Lý Diên Khánh không hiểu ra sao, đẩy cửa đi vào phòng, chỉ thấy trong phòng có bốn người đang ngồi, ngoài cha mẹ Trịnh Vinh Thái, còn có một đôi vợ chồng trung niên. Lý Diên Khánh lập tức nhận ra vị phu nhân quý phái kia, chẳng phải là vị phu nhân hồi chiều nói mình rình nghe trộm đó sao?