Chương 204: Trịnh thị thọ yến (6)
Nhất là ở quyển cuối cùng, Lý Diên Khánh ký tên dưới mấy trăm quyển sách, Lý Cửu Chân cũng nhận được một quyển, rốt cuộc nàng nhận ra bút tích của hắn, xác nhận suy đoán của mình.
Mấy năm nay, mặc dù nàng theo cha đến sống ở Tương Dương, nhưng trong thư đại ca cũng nhắc đến Lý Diên Khánh, nói hắn thi đỗ giải nguyên Tương Châu, thật sự khiến Lý Cửu Chân ngạc nhiên khâm phục.
Hôm nay, rốt cuộc gặp lại Lý Diên Khánh, trong lòng nàng cảm thấy rất vui mừng, nhưng cũng có mấy phần ngượng ngùng, nàng ngại cùng Lý Diên Khánh nhăc lại chuyện cũ, liền vội vã rời đi.
Lúc này, Lý Cửu Chân thấy Lý Diên Khánh đĩnh đạc nói chuyện giữa một đám đại hán cường tráng, dáng vẻ ung dung thư thả, phong thái này khiến người khác ngưỡng mộ. Thế mà hắn còn muốn so tài văn xạ với võ sĩ Tây Hạ, Lý Cửu Chân thầm lo lắng cho hắn, nhưng cũng âm thầm cổ vũ hắn.
Cuộc tranh tài bắt đầu, Tát Kim vung tay lên, một mũi tên đồng lao tới cái bình đồng hẹp miệng. Khác biệt lớn nhất giữa văn xạ bên quân đội và văn xạ trong dân gian, nằm ở bình đựng tên. Trong văn xạ dân gian, miệng bình tương đối rộng, to cỡ miệng chén, nhưng ở văn xạ quân đội, miệng bình chỉ bằng miệng chung rượu. Điều này yêu cầu xạ thủ nhất định phải ném theo đường vòng cung, có đủ độ cao, để mũi tên rơi thẳng đứng vào miệng bình, sai lệch chỉ một ly, là mũi tên sẽ văng ra ngoài bình.
“Choang!” một tiếng, mũi tên đồng lập tức chui vào miệng bình, thậm chí cũng không đụng phải mép bình. Từ ngoài sáu thước ném ra, lực ném và góc độ ném đều vô cùng chuẩn xác, có thể nói là đã đến trình độ cao nhất rồi, nếu không rèn luyện trăm ngàn lần, rất khó làm được điều này, hai tướng Tống thua trước đó, tuy xấu hổ, những cũng tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên các tướng Tống lại không biết, Tát Kim không chỉ là tiễn thủ số một của Cấm quân Tây Hạ, mà còn là tiễn thủ số một của Tây Hạ, gã vừa tới Biện Kinh không lâu, liền khiêu khích tiễn thủ Tống triều, hôm nay là trận chiến đầu tiên của gã.
Chỉ có điều khiến Tát Kim hơi buồn bực, mặc dù gã đã thắng liên tiếp hai ván, nhưng ván thứ ba, đối thủ của gã lại là một học sinh Tống triều.
Bốn phía vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, trình độ văn xạ của tên võ sĩ Tây Hạ này đã đến mức xuất thần nhập hóa, còn Thái học sinh kia thì sao?
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh lại không chút hoang mang, nhẹ nhàng ước lượng tên đồng trong tay, tìm cảm giác, dù sao văn xạ cũng không phải là cưỡi ngựa bắn cung, mà môn này có thể phát huy kỹ xảo ném đá của hắn.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt quay lưng đi, bốn phía mọi người ồ lên xôn xao, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng cảm thấy người trẻ tuổi này quá cuồng ngạo. Ông ta đang định ngăn lại, Lý Diên Khánh đã ném tên đồng ra, một mũi tên đồng màu vàng kim bay lên không trung.
Quỹ đạo của mũi tên này hầu như giống hết quỹ đạo của mũi tên trước đó, “Choang” một tiếng giòn vang, mũi tên đã chuẩn xác cắm vào bình, một - một. Chung quanh chợt bùng lên một tràng vỗ tay như sấm.
Lý Cửu Chân vui mừng ra sức vỗ tay, nàng kích động đến mức suýt kêu lên.
Tất cả mọi người chung quanh đều lặng nhìn kinh ngạc, Thái học sinh này lại quay lưng lại ném tên vào bình đồng! Thực sự là không sao tưởng tượng nổi! Ngay cả Chủng Sư Đạo cũng hết sức kinh ngạc, từ lúc nào Biện Kinh lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?
Lúc này, Tào Thịnh mới thấp giọng nói bên tai Chủng Sư Đạo:
- Hắn là đệ tử của Chu Đồng!
Lúc này Chủng Sư Đạo mới chợt hiểu, liền nhẹ nhàng gật đầu. Thì ra là đồ đệ của Chu Đồng, thảo nào lại lợi hại như vậy. Chu Đồng là người Thiểm Tây, có uy vọng cực cao tại Thiểm Tây. Nhắc tới Thiết Tý Chu đại hiệp, không ai không tán thưởng. Chủng Sư Đạo càng thấy hứng thú, như vậy Lý Diên Khánh không những chỉ văn xạ lợi hại, mà cưỡi ngựa bắn cung cũng rất cao siêu, nói không chừng còn có đồng cung thiết tiễn chân truyền
Lý Diên Khánh tủm tỉm cười nhìn Tát Kim, ý là có muốn cũng quay lưng lại ném tên không? Tát Kim đỏ mặt tía tai, gã gầm nhẹ một tiếng, liền lui về phía sau mấy bước, khoảng cách đến bình đồng đã ngoài ba trượng. Ngoài ba trượng nghĩa là chín thước, chỉ có cao thủ chân chính mới dám ném tên từ ngoài ba trượng.
Tát Kim cầm lấy một lúc ba mũi tên đồng, ba mũi tên liên tiếp ném ra. Có lẽ gã bị khích tướng bởi kiểu ném quay lưng của Lý Diên Khánh, lộ ra một chút không ổn định, không giữ được chiến thuật thi đấu thận trọng. Mũi tên thứ ba vừa rời tay, gã liền cảm thấy cảm giác nơi tay mình không đúng, thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Liên tiếp hai mũi tên đồng chui vào bình đồng chuẩn xác, nhưng mũi tên thứ ba hơi lệch một chút. “Choang” mũi tên thứ ba đụng phải mép bình đồng, mũi tên bay ngược lên, rồi rơi xuống mặt đất, lần đầu tiên Tát Kim phạm sai lầm.
Nhưng Lý Diên Khánh lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, cũng không ném tên theo kiểu liên châu, cũng không quay lưng lại ném, mà hắn ném một cách chắc chắn, lần lượt hết mũi tên này đến mũi tên khác, ba mũi tên chui vào bình đồng một cách chuẩn xác, bốn - ba, chung quanh lại một lần nữa đồng loạt hoan hô.
Ngay cả Chủng Sư Đạo cũng không kìm lòng được phải vỗ tay, lúc này ông ta mới hiểu, mũi tên thứ nhất. Lý Diên Khánh quay lưng ném là nhử đối phương, mục đích là khiến đối phương kích động và mất bình tĩnh, trong lúc tâm trạng không ổn định, sẽ phạm sai lầm. Quả nhiên, Tát Kim đã phai sai lầm, nên biết, bất luận là văn xạ hay võ xạ, điều quan trọng nhất là phải bình tĩnh, một khi đã mất bình tĩnh, sẽ rất khó thành công.
Tát Kim ngẩn người một lát, mặt mày tái nhợt, tậm trạng gã hơi rối loạn, Tiêu Ngạn Kiên nhìn ra vấn đề, quát lên:
- Bình tĩnh lại đi, hắn chỉ là một người đọc sách, kém xa ngươi!
Tát Kim cố nén căng thẳng, ném ra mũi tên thứ năm, mũi tên này nặng nề va vào miệng bình, nhưng vẫn lọt vào trong.
Lúc này, Vương Anh Kiệt khé nói với đồng bạn bên cạnh:
- Hắn không tìm được cảm giác ném!
Vương Anh Kiệt thừa hiểu điều này, một khi trong lòng rối loạn, cảm giác cũng mất đi, không có cảm giác, nhất định sẽ bị thất bại.
Lần này kỹ xảo khéo léo của Lý Diên Khánh lại khiến toàn trường kinh ngạc, vậy mà hắn lại ném ba mũi tên cùng một lúc. Ba mũi tên như bị cột chặt vào nhau bay lên, “Choang” một tiếng, cả ba mũi tên đồng thời chui vào bình đồng! Những người trẻ tuổi có mặt như điên cuồng, ra sức giậm chân vỗ tay, từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng thấy ai có kỹ xảo ném tên vào bình khéo léo đến như vậy, liền ồ lên khen ngợi.
Lý Diên Khánh nhìn Tát Kim một cách khiêu khích. Giờ phút này, sự tự tin của Tát Kim đã hoàn toàn sụp đổ, gã ném ra liên tiếp ba mũi tên, mũi nào cũng lệch, mũi cuối cùng thậm chí không đụng được vào bình đựng tên.
- Không cần đấu tiếp nữa!
Tiêu Ngạn Kiên biết Tát Kim đã hoàn toàn rối loạn, tiếp tục đấu chỉ càng thêm nhục, liền thở dài:
- Lần này bọn ta nhận thua!
- Cái này không tính, ta muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung!
Đột nhiên Tát Kim rống to về phía Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Tháng chín, Đại Tống sẽ có giải thi đấu lớn về cung mã, nếu như các hạ cũng tham dự, ta sẵn sàng phân cao thấp với các hạ về cưỡi ngựa bắn cung!
- Vậy một lời đã định!
Tát Kim quay người, đùng đùng nổi giận rời đi. Tiêu Ngạn Kiên gượng cười:
- Chủng soái tiếp tục chơi nhé, ta có việc đi trước!
Y tùy tiện nói “tranh tài” thành “trò chơi”, bản thân cũng thấy chột dạ, liền vội vàng rời đi.
Bốn phía tiếng hoan hô như sấm động, ai trong đám nam nữ trẻ tuổi cũng đều hết sức kích động. Đám thiếu nữ nắm tay nhau nhảy nhót, bọn họ xem chiến thắng của Lý Diên Khánh trước võ sĩ Tây Hạ thành một thắng lợi của Đại Tống trước quân Tây Hạ.