Chương 5: Phù dung trướng ấm
Chu lão gia tử cùng Chu lão thái thái ở phương diện cung cấp nuôi dưỡng con lớn nhất ăn học, thật sự là chịu bỏ tiền vốn, nhất là khi con lớn nhất Chu Thủ Nhân lấy được danh xưng học trò nhỏ, tuy nói viện thí không qua, tú tài không thi đậu, nhưng cả nhà mừng rỡ như điên. Từ sau đó, càng thêm toàn tâm toàn lực duy trì con lớn nhất khoa cử. Chỉ là, mấy năm nay tiêu pha của cải nhiều, chẳng khác nào trứng chọi đá, xác thực không còn tiền để cung cấp nuôi dưỡng một người đọc sách nữa.
Chu lão thái thái trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng, "Lão gia à, trong nhà hiện tại xác thực không còn dư dả để cho Tuấn nhi học vỡ lòng."
Đại bá mẫu Ngô thị muốn tranh thủ thêm chút nữa, bị đại bá ở dưới gầm bàn lấy tay kéo xuống, lại nháy mắt ra hiệu, đại bá mẫu mới không cam lòng gật đầu đáp ứng.
Bởi vì Chu Bình An tuổi còn nhỏ, vóc dáng lại thấp bé, cho nên vừa vặn thấy được sự mờ ám dưới bàn của đại bá, đối với đại bá lại có thêm một phần hiểu rõ, đại bá mình tâm tư thật là sâu xa.
Đúng vậy, đại bá! Đi học vỡ lòng ở tư thục trong thôn hàng xóm là không thể thực hiện được, chẳng phải trong nhà vẫn còn đại bá hay sao? Đại bá tuy nói không thi đậu tú tài, nhưng cũng quen thuộc đọc thi thư, mình đi theo học chữ phồn thể, chẳng phải cũng có thể đường cong cứu quốc ư?
"Vậy ta có thể cùng đại bá học vỡ lòng không ạ?" Chu Bình An giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, duỗi ra ngón tay bé xíu hỏi.
Chu gia đại bá chưa kịp mở miệng, đại bá mẫu đã không đồng ý, bà ân cần dạy bảo, rồi ra sức phê bình Chu Bình An một hồi, "Tiểu Trệ à, đại bá của ngươi còn phải ôn thư phụ lục, hắn mỗi ngày hận không thể có hai ngày để đọc sách, làm sao có thời gian dạy ngươi biết chữ đọc sách chứ. Lỡ trì hoãn đại bá của ngươi thi tú tài, đỗ trạng nguyên, ngươi có gánh nổi tội không?"
Tóm lại, đại bá mẫu tỏ vẻ mặt ghét bỏ ra mặt! Cái bộ dáng kia cực kỳ giống nhạc mẫu của Vương Đại Chùy.
"Hơn nữa, đợi đến khi bá phụ con thi đậu tú tài, sẽ dạy con vỡ lòng." Chu gia đại bá nói chuyện dễ nghe hơn đại bá mẫu nhiều, nhưng ý tứ thì vẫn chỉ có một, từ chối mà thôi, một người thì lạnh lùng, một người thì uyển chuyển hơn một chút, chứ không có gì khác biệt.
Mình tuy rằng còn nhỏ, nhưng đâu có dựa vào ông để học vỡ lòng, chỉ là tìm một lý do để có thể chậm rãi triển lộ học thức của mình ra thôi.
Nếu chờ đến khi ông đỗ tú tài, rau cúc vàng chắc đã nguội lạnh hết rồi. Mình vừa rồi lúc bước vào cửa nhìn qua, nếu nói là do số mệnh, thì phỏng chừng đại bá trong thời gian ngắn không thể nào thi đậu tú tài được. Cột khí số mệnh màu trắng trên đỉnh đầu đại bá tuy rằng đậm hơn so với những người khác trong nhà một ít, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là màu trắng, mà màu trắng thì chỉ là dân thường thôi. Muốn bước lên con đường Thanh Vân, thì phải là màu xanh mới là tác phong quan lại.
Chu Bình An thầm nhả rãnh trong lòng.
Đồ ăn tuy rằng không ngon, nhưng vì tinh thần tiết kiệm là vinh quang, lãng phí là đáng xấu hổ, Chu Bình An vẫn là đem bánh bột ngô trong tay và cháo trong bát ăn sạch sẽ, đến cái bát cũng liếm mấy ngụm.
Ai bảo mình miễn cưỡng cũng được xem như một đứa bé mập mạp chứ.
Chu Bình An ăn ngon miệng, hoàn toàn trái ngược với Chu Bình Tuấn, người con trai lớn của đại bá, ngồi đối diện đang kén cá chọn canh.
"Lão Nhị gia, lại đi múc cho Tiểu Trệ nửa bát cháo nữa đi." Lão gia tử tuy rằng thiên vị con trưởng và cháu đích tôn, nhưng đối với con cháu trong nhà vẫn là rất bao che khuyết điểm, thấy Chu Bình An ăn cơm ngon lành, trên mặt cũng hài lòng, sợ cháu đói bụng.
Mỗi khi như vậy, mẫu thân Trần thị luôn tỏ vẻ mặt như thể được hưởng lây vinh quang vậy.
Bữa tối sắp tàn, ngoài cửa lớn có người gọi cửa, từ trên trấn sai người đến báo một câu, nói là đại gia gia một nhà muốn đi nương nhờ người con trai đang làm ăn ở phương nam, nên lễ mừng năm mới sẽ không thể về tế tổ được, vì vậy muốn ba ngày sau, trước khi đi, đến tế bái phần mộ tổ tiên để cáo biệt tổ tông.
Chu lão gia tử có ba người con, cả trai lẫn gái, Chu lão gia tử là con út, ở giữa còn có một người tỷ tỷ gả đến trấn trên, đại gia gia từ nhỏ đã phải lên trấn trên làm học đồ, sau khi thành gia thì cũng dọn lên trấn trên ở luôn.
Tuy rằng cách xa nhau, nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là có dịp gì đó, mọi người vẫn thường qua lại thăm hỏi nhau.
Hiện tại, Chu lão gia tử chợt nghe tin đại ca muốn chuyển đi phương nam, lại càng khó gặp mặt, không khỏi thổn thức, thở dài một hơi, cơm cũng không ăn mà trở về phòng.
Lão gia tử đi rồi, Chu lão thái thái trong lòng lo lắng, cũng vội vàng theo sát khuyên bảo, mọi người cũng lục tục tản ra, ai về nhà nấy.
Tin tức đại gia gia một nhà muốn chuyển đi phương nam, đối với những người còn lại trong nhà, ngoại trừ Chu lão gia tử, thì không có ảnh hưởng gì lớn lắm, dù sao đại gia gia một nhà đã chuyển lên trấn trên từ lâu, quan hệ tuy rằng tốt nhưng cũng không phải là quá mật thiết, nhiều nhất thì cũng chỉ là mất đi một chỗ để đặt chân khi lên trấn trên mà thôi.
Đại viện nhà Chu có phần giống với tứ hợp viện kiểu cũ ở Bắc Kinh hiện đại, chỉ là so với tứ hợp viện thì rộng lớn và phức tạp hơn một chút, chia làm nhà giữa và hai dãy phòng hai bên, trong sân có một cái giếng nước, nhà giữa là ba gian phòng lớn, một gian dùng làm khách sảnh, một gian là phòng ngủ của Chu lão thái thái và Chu lão gia tử, một gian còn lại là nơi ở của gia đình đại bá. Mỗi bên đều có một dãy phòng, dãy phía bên trái, tức đông sương phòng là nơi gia đình Chu Bình An ở, dãy phía bên phải, tức tây sương phòng là nơi ở của gia đình tam thẩm. Ngoài ra, gần bức tường viện ở phía đại môn còn có một gian nhà bếp và một gian nhà kho.
Trăng sáng sao thưa, trong đông sương phòng ánh đèn lay lắt, ánh sáng mờ nhạt, đáng tiếc là còn không sáng bằng ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Trong phòng tuy rằng không đến nỗi là nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cũng không có mấy món đồ đáng giá, bất quá gian phòng được thu dọn cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, đồ đạc được bày biện phân loại rõ ràng.
Mẫu thân Trần thị đang ngồi trước bàn, dưới ánh đèn may vá quần áo cho Chu Bình An, phụ thân ngồi ở một bên làm một vài công việc mộc đơn giản.
Nghiêng đầu cắn đứt sợi chỉ, Trần thị đưa bộ quần áo trong tay về phía Chu Bình An, "Mặc thử xem có vừa không nào!"
"Vừa, chắc chắn là vừa, nương may thì cái gì cũng vừa. Nương, người thật là tốt." Chu Bình An cười toe toét miệng, nói lời ngọt ngào như bôi mật vậy. Sự phản kháng của mình cuối cùng cũng có hiệu quả, cuối cùng cũng không cần phải mặc tã nữa rồi.
"Thằng nhãi ranh chỉ được cái dẻo miệng, chắc kiếp trước ta nợ cả nhà ngươi ba đời đấy!" Mẫu thân miệng thì phàn nàn, nhưng sự từ ái thì lại không thể che giấu được.
"Ban ngày có ánh sáng thì không dùng, tối đến lại tốn dầu đốt đèn."
Tổ mẫu đi ngang qua ngoài cửa sổ, thấy đông tây sương phòng đèn sáng thì không nhịn được cằn nhằn vài câu, mấy đứa con dâu này ai nấy đều thật là những đứa con phá của, tốn bao nhiêu là dầu, nếu như trước kia tiết kiệm, buổi tối không đốt đèn, thì tiền đã đủ cho cháu đích tôn học vỡ lòng rồi.
"Dạ, con biết rồi nương, con tắt đèn đây ạ." Phụ thân Chu Thủ Nghĩa lập tức đáp lời.
Con còn có quần áo khác chưa may xong mà, mẫu thân Trần thị tức giận trừng mắt liếc nhìn phụ thân, phụ thân chỉ biết thành thật cười ngây ngô, điều này khiến mẫu thân tức giận đến không phát nổi, chỉ biết trừng mắt nhìn phụ thân.
"Cười, cười cái gì mà cười, chỉ biết cười ngây ngô, vợ con bị mẹ anh bắt nạt đến chết rồi, anh cũng chỉ biết cười ngây ngô!" Mẫu thân Trần thị không quen nhìn cái bộ dạng nhu nhược của phụ thân, liền tiến lên véo mạnh vào cánh tay hắn một cái.
Chu Thủ Nghĩa là một người nông dân lực lưỡng, Trần thị véo như vậy căn bản không có tác dụng gì với hắn, hắn vẫn cứ cười ngây ngô, cứ như đánh một quyền vào bông, ngược lại càng khiến Trần thị thêm tức giận.
"Lão nương gả cho anh thật đúng là xui xẻo tám đời!" Trần thị tức giận dùng ngón tay chọc mạnh vào trán Chu Thủ Nghĩa.
"Ta đây là tích tám đời công đức mới cưới được người vợ tốt như em."
Chu Thủ Nghĩa bình thường nhìn có vẻ là một người nông dân chất phác thật thà, nhưng lúc này nói lời lại rất ngọt ngào, khiến Chu Bình An thoáng cái thay đổi cái nhìn về người cha rẻ tiền này, thì ra người cha còn chất phác hơn cả Quách Tĩnh ba phần cũng có lúc dỗ ngon dỗ ngọt vợ, cũng phải thôi, nếu không thì sao cưới được người vợ tốt như mẫu thân mình chứ.
Mặt Trần thị thoáng cái đỏ bừng lên, già rồi còn không biết xấu hổ, không sợ làm hư con à!
Dưới ánh đèn xem mỹ nhân, nhất là khi Trần thị mạnh mẽ hiếm khi thẹn thùng, Chu Thủ Nghĩa thoáng cái ngây người nhìn.
"Ca, con mệt quá." Chu Bình An cười ha ha, lôi kéo đại ca đang cẩn thận tỉ mỉ đan giỏ tre sang sương phòng nghỉ ngơi, nơi được ngăn cách bằng ván gỗ thành một phòng ngủ nhỏ.
À, đoạn sau trẻ em không nên xem.
Phù dung trướng ấm mỡ đông hoạt, ngâm nga trận trận giống như tiếng trời.