Hắn Một Quyền Có Thể Đánh Chết Lữ Bố, Ngươi Quản Cái Này Gọi Mưu Sĩ

Chương 28: Quân sư đã vén tay áo lên, chuẩn bị xuất chiến!

Chương 28: Quân sư đã vén tay áo lên, chuẩn bị xuất chiến!
Vương Kiêu lúc này một bên nhai bánh nướng, một bên quan sát phản ứng của chư tướng Tào doanh, thậm chí còn rảnh rang mà bình phẩm.
"Để cái tên tiểu tướng vô danh này lên đấu, chẳng khác nào chịu chết. Triệu Tử Long kia nổi danh là 'máy chém cá tạp', trận chiến Trường Bản dốc dài có giết được danh tướng nào đâu, toàn xử lý hơn năm mươi tên 'cá tạp' ấy chứ?"
Số lượng cụ thể bao nhiêu Vương Kiêu cũng không nhớ rõ, nhưng mơ hồ có ấn tượng, hình như Triệu Vân đã giết chừng năm mươi tên tiểu tướng vô danh.
Có thể nói, phàm là hạng tướng dưới trình độ danh tướng, lại không có chút thủ đoạn bảo mệnh nào, gặp Triệu Vân chẳng khác nào dâng đồ ăn.
Cho nên đối với mấy hạng Tôn Tập, Lưu Tam Đao gì đó, Vương Kiêu nhìn cũng chẳng buồn.
Đây chẳng phải là thuần túy đi chịu chết hay sao?
"Muốn đánh Triệu Vân, Hạ Hầu huynh đệ còn quá sức, đoán chừng phải để Điển Vi lên mới được."
Vương Kiêu thầm tính toán trong lòng.
Hiện tại dưới trướng Tào Tháo, luận về võ lực, người có thể so chiêu với Triệu Vân đại khái chỉ có Tào Nhân, Hạ Hầu huynh đệ và Điển Vi.
Trong đó, Tào Nhân và Hạ Hầu huynh đệ chỉ có thể nói là đánh được, chứ không thắng được.
Chỉ có Điển Vi may ra còn có thể thắng Triệu Vân, ngoài ra thì Hứa Chử cũng tạm coi là một người, nhưng Hứa Chử hiện giờ còn chưa đầu quân Tào Tháo.
Cho nên, người có cơ hội thắng Triệu Vân chỉ có Điển Vi mà thôi.
Vương Kiêu còn đang mải miết phân tích, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn mình, lập tức trong lòng dâng lên một trận bất an, liền theo ánh mắt nhìn sang.
Kết quả lại chạm ngay ánh mắt Tào Tháo.
"Khốn kiếp! Ta trốn sau lưng Điển Vi rồi, sao Tào lão bản vẫn để ý tới ta vậy?"
Đôi mắt đen láy của Vương Kiêu nhìn chằm chằm Tào Tháo, trong đó tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và xấu hổ.
Ngay khi Vương Kiêu đang nghĩ có nên dùng "Thủy Độn thuật" chuồn đi hay không, thì nghe thấy Tào Tháo vẫy tay về phía mình: "Trọng Dũng, ngươi lại đây một lát."
"Mẹ ơi, vẫn là không thoát được."
Vương Kiêu bất đắc dĩ đi ra từ sau lưng Điển Vi, khi đi ngang qua Điển Vi còn vỗ vỗ vai hắn: "Ác Lai, kiếp sau nhớ cao thêm chút nữa nhé."
Điển Vi: ? ? ?
Ta đã cao hơn tám thước rồi, cao hơn nữa chẳng phải đâm thủng cả nhà sao?
Điển Vi cạn lời nhìn Vương Kiêu, bụng dạ muốn phun tào, nhưng nghĩ đến chiến lực khủng bố của Vương Kiêu, đành ngậm miệng ấm ức.
Ai bảo người ta lợi hại hơn mình? Đành phải nhịn thôi.
"Chúa công đã nói trước rồi, ta tuyệt đối không lên đấu tướng đâu đấy, ta là mưu sĩ mà lại đi đấu tướng, còn ra thể thống gì?"
Vương Kiêu nói với Tào Tháo một cách chính nghĩa nghiêm nghị, nhưng nghe vậy, Tào Tháo cùng những người khác chỉ biết cạn lời nhìn Vương Kiêu.
"Cái kia... Quân sư, ta thấy hình như chẳng có mưu sĩ nào mặc một thân trọng giáp cả thì phải?"
Điển Vi bên cạnh bồi thêm một đao.
Lập tức liền bị Vương Kiêu lườm cho cháy mặt.
"Ngươi im miệng đi, không ai coi ngươi là người câm đâu!"
"... "
Điển Vi bị Vương Kiêu làm nghẹn họng, không dám cãi lại, chỉ ấm ức bĩu môi, coi như mình không biết gì hết.
"Dù sao ta nhất định sẽ không lên đấu tướng đâu, ta là mưu sĩ mà, tuyệt đối không làm loại chuyện mất mặt như vậy!"
Lời này vừa ra, Hí Chí Tài lập tức nhìn về phía Vương Kiêu.
Tuy chẳng nói một lời, nhưng ánh mắt như đang hỏi Vương Kiêu: Ngươi còn biết đến hai chữ "mất mặt" cơ đấy?
Thấy Vương Kiêu không chịu xuất thủ, Tào Tháo cũng đành chịu.
Mà động tĩnh bên này của họ cũng thu hút sự chú ý của Lưu Bị và Đào Khiêm.
Tuy Đào Khiêm đã già, nhưng mắt còn tinh, liếc mắt một cái đã nhận ra Vương Kiêu.
"Huyền Đức, ngươi xem kìa, cái người cao lớn như cột đình kia chính là Vương Kiêu."
Lưu Bị theo ngón tay Đào Khiêm nhìn lại, quả nhiên thấy một người cao hơn hẳn những người khác, thân hình dị thường khôi ngô vạm vỡ.
"Kia chính là Vương Kiêu sao? Chỉ dựa vào sức một mình, đã chém giết Trương Khải cùng gần ngàn quân dưới trướng hắn, cứu Tào Tung, quả là mãnh tướng!"
Lưu Bị vốn xưa nay trọng người tài, đối với những người có bản lĩnh đều hết sức yêu thích.
Giờ phút này thấy Vương Kiêu sinh ra dũng mãnh như vậy, không khỏi một trận hâm mộ.
"Chỉ tiếc một trang anh hùng như vậy lại đầu phục Tào Tháo, một tên gian tặc, hơn nữa còn bị Tào Tháo bổ nhiệm làm chủ bộ, quả thật là phí của trời!"
Đáng lẽ nên đầu quân cho ta mới đúng!
Lưu Bị nghĩ thầm trong lòng, mà cái giọng chua chát kia người bên cạnh đều ngửi thấy rõ ràng, huống chi là người tinh ranh như Đào Khiêm.
Chỉ là Đào Khiêm không để ý, chỉ nhìn Lưu Bị cười cười.
Từ ngày Lưu Bị đến Từ Châu, Đào Khiêm trong lòng đã biết, Lưu Bị không phải là một người trung nghĩa đơn thuần.
Nhưng thời buổi này, người trung nghĩa đơn thuần đã chết từ lâu rồi.
Lưu Bị hắn nguyện mạo hiểm lớn đến Từ Châu giúp mình, thì có chút tâm tư riêng thì sao?
Bởi vậy Đào Khiêm cũng không để ý những điều này, chỉ cười cười rồi chuyển chủ đề sang Triệu Vân: "Huyền Đức, Triệu Tử Long này dũng mãnh phi thường, quả là một viên hổ tướng!"
Vừa nhắc tới Triệu Vân, Lưu Bị lập tức phấn chấn: "Tử Long là ta mượn từ chỗ hảo hữu Bá Khuê, lúc ấy Bá Khuê vốn muốn cho ta mượn ba ngàn kỵ binh, nhưng ta từ chối, trong mắt ta Tử Long một người hơn xa thiên quân vạn mã!"
Nghe xong lời này, Đào Khiêm nhịn không được nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn Lưu Bị.
Sao cái gì của Lưu Huyền Đức cũng là đi mượn vậy?
Nghe nói kỵ binh của hắn là mượn từ tam đệ Trương Phi, sau này cùng đường mạt lộ cũng phải đi nhờ Công Tôn Toản, giờ đến cả đại tướng dưới trướng cũng là đi mượn người khác?
Đương nhiên, Đào Khiêm không thể nói thẳng ra, chỉ thầm nhủ trong lòng vài câu rồi thôi.
Lúc này Lưu Bị đang nhìn Triệu Vân đại sát tứ phương trên chiến trường, trong lòng vô cùng kích động.
Gần đây, ngày nào hắn cũng ngủ chung với Tử Long, tâm sự chuyện thiên hạ lê dân, nhấn mạnh thân phận Hán thất tông thân của mình, cuối cùng cũng có chút tiến triển.
Chờ ta cố gắng thêm chút nữa, thu phục Tử Long về dưới trướng, nhất định thực lực tăng lên nhiều, nếu còn có thể thu cả Vương Kiêu kia nữa, thì đất Từ Châu này há chẳng nằm gọn trong tay ta?!
Nghĩ vậy, Lưu Bị lại dán mắt vào chiến trường.
Giờ phút này, "máy chém cá tạp" Triệu Vân đã chém tám tên tướng lĩnh xoàng xĩnh rồi.
Một hơi tổn thất tám tướng, các đại tướng trong quân Tào cuối cùng cũng ngồi không yên, Lạc Tiến, người ngồi bên phải Hạ Hầu Đôn, liền thúc ngựa xông ra, thẳng đến chỗ Triệu Vân.
Lạc Tiến cũng là một trong "Ngũ Tử Lương Tướng" sau này, người dũng mãnh thiện chiến, gặp trận là xông lên trước. Hắn là đại tướng chân chính của Tào Tháo, thân phận địa vị khác hẳn những tên "thiên tướng" kia, thực lực tự nhiên cũng khác một trời một vực.
Vừa ra tay, Lạc Tiến đã phá vỡ cục diện không ai địch nổi của Triệu Vân, tay cầm đại đao, vung vẩy thế công như gió táp mưa rào, tấn công Triệu Vân.
Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu hơn mười hiệp, chiến mã của hai người xen kẽ, Lạc Tiến quay đầu ngựa lại, lần nữa xông về phía Triệu Vân, Triệu Vân cũng không quay người, mà bất ngờ vung thương đâm về phía Lạc Tiến.
Lạc Tiến vội vàng kéo cương, nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị thương đâm trúng ngực.
Nếu không phải phản ứng kịp thời, thêm vào trọng giáp bảo vệ, có lẽ Lạc Tiến đã chết tại chỗ.
Thoát chết trở về, Lạc Tiến không dám chậm trễ, quay người về doanh trại, được quân y chăm sóc, bắt đầu khẩn cấp xử lý.
Hạ Hầu Đôn và Tào Nhân thấy vậy cũng khẽ run trong lòng, với thực lực kia, e là mình lên cũng thua không nghi ngờ.
Tào Tháo thấy vậy hiểu rõ trong lòng, dưới trướng mình hiện giờ, e là chỉ có Vương Kiêu mới có thể thắng được Triệu Tử Long này.
"Trọng Dũng! Trọng Dũng! Mau tới giúp ta phá địch a! Trọng Dũng đâu rồi!?"
Vương Kiêu thấy Lạc Tiến lên liền biết là thua không nghi ngờ, trong lòng càng lo Tào Tháo sẽ gọi mình ra đấu tướng, thêm vào trời nắng chói chang, tâm lý vừa sốt ruột, trên trán liền đổ mồ hôi, bèn vén tay áo lau mồ hôi.
Kết quả không biết cái tên đáng ngàn đao nào đó lại hô lên một câu đầy kích động.
"Chúa công, quân sư đã vén tay áo lên, chuẩn bị xuất chiến!".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất