Hắn Một Quyền Có Thể Đánh Chết Lữ Bố, Ngươi Quản Cái Này Gọi Mưu Sĩ

Chương 29: Chúa công đang cầu xin quân sư?

Chương 29: Chúa công đang cầu xin quân sư?
"Ân?"
"Ai? Ai đang bịa đặt chuyện vậy?"
Vương Kiêu lập tức trợn trừng hai mắt, sắc mặt tái mét, đảo mắt nhìn quanh.
Hắn muốn tìm xem kẻ nào dám ăn nói hàm hồ, tung tin vịt.
Nhưng chưa kịp Vương Kiêu tìm ra kẻ nói bậy, Tào Tháo đã cảm động nhìn Vương Kiêu.
Giờ phút này, Vương Kiêu mình khoác Toan Nghê thôn diện Tỏa Tử hoàng kim giáp, dưới hông cưỡi Tuyệt Ảnh, tay lăm lăm phá thiên chùy, chỉ thoáng nhìn qua, người ta đã cảm thấy uy phong lẫm liệt, khí vũ phi phàm.
Hôm nay, dù ai đến, nhìn thấy Vương Kiêu như vậy đều nhận ra ngay hắn là một thành viên mãnh tướng.
Tào Tháo càng thêm khẳng định Tào Tung nói đúng, Trọng Dũng thế này đâu có giống mưu sĩ? Rõ ràng là một viên hổ tướng cử thế vô song!
Tức khắc, Tào Tháo tiến lên nắm lấy tay Vương Kiêu, thâm tình nói: "Trọng Dũng, ta biết ngay ngươi sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Đi thôi! Dạy cho Triệu Tử Long một bài học, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi!"
"Tê..."
Vương Kiêu nhìn bộ dạng này của Tào Tháo, hận không thể vác phá thiên chùy nện thẳng vào mặt hắn.
"Chúa công, ta là mưu sĩ mà! Ngươi từng thấy mưu sĩ nào ra trận đấu tướng chưa?"
"Vậy ngươi từng thấy mưu sĩ nào khoác trên mình bộ khôi giáp xa hoa thế này chưa?"
Tào Tháo vừa nói vừa không nhịn được đánh giá Vương Kiêu từ trên xuống dưới: "Phải công nhận, Trọng Dũng mặc khôi giáp vẫn đẹp trai hơn, cứ như thiên tướng giáng trần vậy!"
"...Ta cảm ơn ngươi!"
Vương Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Sau đó, hắn thành khẩn nhìn Tào Tháo nói: "Chúa công, chẳng phải trước đó chúng ta đã bàn rồi sao? Ta là mưu sĩ, không phải võ tướng, đấu tướng rõ ràng là việc của võ tướng mà?"
Vương Kiêu còn đang cố gắng biện giải, nhưng Tào Tháo đã xua tay nói: "Trọng Dũng nói thế không đúng. Với lại ta cũng đâu có thật sự muốn ngươi làm võ tướng, chỉ là cục diện đã đến nước này, ngươi nể mặt ta chút đi."
Nói rồi, Tào Tháo chỉ tay ra xung quanh.
Vương Kiêu nghe vậy cũng nhìn theo, đập vào mắt hắn là vô vàn ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Những binh sĩ này đều đã nghe danh Vương Kiêu một mình đánh bại gần ngàn quân địch.
Nhưng chưa ai được tận mắt chứng kiến, nên ai nấy đều mong chờ trận chiến này.
Nhìn những ánh mắt đầy khát khao kia, Vương Kiêu không khỏi cười khổ.
Hắn biết trận chiến này khó mà thoát khỏi, nhưng Vương Kiêu vẫn muốn giãy giụa lần cuối.
"Chúa công, dù thế nào, để mưu sĩ ra trận đấu tướng vẫn có chút quá đáng..."
"Đây là lần cuối! Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng!"
Tào Tháo thấy thái độ Vương Kiêu đã dịu đi, vội vàng thừa thắng xông lên, cam đoan với Vương Kiêu: "Trọng Dũng, coi như ngươi nể mặt ta đi, chỉ lần này thôi! Nếu để thiên hạ chư hầu biết, dưới trướng ta đến một tên tiểu tướng vô danh cũng không làm gì được, chẳng phải ta thành trò cười cho thiên hạ sao?"
Lúc này, những binh sĩ khác cũng nghe được cuộc đối thoại của họ.
Chuyện gì thế này, chúa công lại phải cầu xin quân sư, quân sư mới chịu xuất thủ ư?
Với lại cuộc đối thoại này... có gì đó sai sai?
"Thật đó, ta cam đoan với ngươi chỉ lần này, coi như nể mặt Tào Tháo ta đi!"
Nể mặt!?
Trời ạ!
Chúa công đang cầu xin quân sư nể mặt hắn ư?
"Đây chính là quân sư sao? Người có thể một mình tiêu diệt cả ngàn quân địch?"
"Lại còn khiến chúa công phải hạ mình khẩn cầu, nếu ta có được một ngày như vậy, chết cũng đáng!"
"Nhưng tại sao quân sư lại là quân sư nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng không giống quan văn mà?"
"Chẳng lẽ vì chúa công thấy các tướng không nghe lời, nên cố ý làm vậy? Hay quân sư gần đây đắc tội gì chúa công?"
Một đám binh sĩ ngươi một lời ta một câu, bàn tán xôn xao không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, các quan tướng khác cũng phản ứng lại, vội quát lớn đám người:
"Im miệng! Im hết cho ta! Chuyện của chúa công và quân sư, lũ tiểu tốt các ngươi đừng có mà bàn tán xằng bậy!"
"Nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn? Các ngươi cũng thử khiến chúa công đi cầu xem nào? Quay mặt đi hết cho ta, cấm nhìn!"
Các quan tướng ngoài miệng nói vậy, nhưng kỳ thực ai nấy đều đang dỏng tai nghe ngóng.
Dù sao đây là Tào Tháo, chúa công của họ đang hạ mình cầu xin người khác đó!
Cảnh tượng này đời nào họ được chứng kiến?
Ai nấy đều tò mò ngóng về phía đó.
"Vậy... hay là ta đi cho?"
Điển Vi nãy giờ đứng bên cạnh nhìn Tào Tháo và Vương Kiêu giằng co nãy giờ, cảm thấy có chút sốt ruột.
Đấu tướng thì phải để võ tướng như mình đi chứ.
Dù quân sư trước mắt có vẻ còn mạnh hơn cả đám võ tướng,
Nhưng dù sao hắn cũng là quân sư mà!
Bắt ép quân sư ra trận đấu tướng, Điển Vi thấy có chút kỳ quái.
Nhưng đúng lúc này, Vương Kiêu lắc đầu, thở dài nói: "Thôi, hay là ta đi đi. Lúc nãy Văn Khiêm thua một trận, sĩ khí quân ta đã giảm sút rồi, lỡ ngươi cũng không bắt được Triệu Vân thì sao?"
"Ta..."
Điển Vi muốn nói mình nhất định bắt được Triệu Vân, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.
Mình biết rõ mình mà.
Điển Vi biết rõ, nếu mình đối đầu với Triệu Vân thì tình hình cũng tương tự như Lạc Tiến, cũng phải mười hiệp mới bắt được.
Vậy nên Triệu Vân có lẽ cũng ngang tài ngang sức với mình.
Dù mình dốc hết sức cũng khó mà thắng được, hoặc chí ít là bất phân thắng bại.
Nhưng đại tướng của Tào doanh, cận vệ của Tào Tháo mà lại bất phân thắng bại với một tên vô danh tiểu tốt thì chỉ càng làm sĩ khí thêm sa sút.
Vậy nên, muốn lật ngược thế cờ, nhất định phải đánh bại Triệu Vân.
Mà nhìn khắp quân doanh, người dám vỗ ngực nói có thể bắt được Triệu Vân, có vẻ như chỉ có quân sư trước mắt.
"Đúng là nghiệt duyên!"
Vương Kiêu lắc đầu thở dài, rồi thúc ngựa chậm rãi tiến ra khỏi hàng quân.
Triệu Vân vốn đang mắng trận, thấy Vương Kiêu xuất trận thì lập tức nghiêm mặt.
Vì dáng người Vương Kiêu thực sự quá đồ sộ, Triệu Vân nhìn thấy lần đầu còn tưởng là một gã khổng lồ.
Triệu Vân buộc phải dốc toàn lực đối phó Vương Kiêu.
"Kẻ nào đến đây? !"
Triệu Vân vung nhai giác thương, hỏi tên Vương Kiêu.
Vương Kiêu nhàn nhạt đáp: "Chủ bộ trong quân, Vương Kiêu."
Chủ... Chủ bộ?
Ngươi chắc ngươi là chủ bộ á? Ngươi to con hơn cả trâu thế này, ngươi bảo ngươi là chủ bộ á? !
Triệu Vân chỉ cảm thấy tam quan của mình bị chấn động mạnh.
"Ăn nói bừa bãi, nếu ngươi thực sự là chủ bộ, ta Triệu Vân viết ngược tên!"
Triệu Vân dứt lời liền thúc ngựa xông lên, nếu đối phương không chịu nói thật, vậy thì cứ dùng tay mà nói chuyện!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất