Hàn Nữ Hỉ Gả

Chương 88:

Chương 88:
Xong rồi, còn muốn giúp ta mặc y phục sao?
Trong đầu Ánh Kiều thoáng hiện lên những lời này, nàng kinh hoảng nhìn về phía trượng phu. Chưa kịp Văn Diệp phản ứng, Hoàng đế đã lo lắng nói: "Người đâu, mau gọi ngự y đến cho trẫm!"
Văn Diệp vội vàng đỡ thê tử dậy, trấn an: "Nàng ấy không sao đâu, Ánh Kiều đâu phải người yếu đuối mỏng manh, ngã nhẹ một chút sẽ không sao đâu, đúng không Ánh Kiều?"
Ánh Kiều vội vàng gật đầu: "Thiếp thân không sao."
Hoàng đế vẫn không yên tâm: "Sao lại không yếu đuối? Trẫm thấy nàng rất yếu mà, để phòng bất trắc, vẫn nên gọi ngự y."
Văn Diệp lo lắng việc bắt mạch ngay trước mặt Hoàng đế sẽ làm lộ chuyện, vội can ngăn: "Thật sự không cần đâu ạ, Ánh Kiều không sao thật mà."
"Đúng vậy, thiếp thân không thấy đau bụng chút nào."
"Các ngươi có phải là đại phu đâu." Hoàng đế vẫn chưa yên tâm: "Cứ gọi người đến xem, trẫm mới yên lòng." Hoàng đế nhíu mày nhìn Quý Văn Diệp, trách móc: "Vừa nãy ngươi còn nói phu thê tình thâm với Vân thị, giờ thê tử có thai ngã một cái mà ngươi không đỡ lấy."
Thái công công đã lĩnh ý Hoàng đế, bước ra khỏi cửa, sai tùy tùng đi mời Hồ ngự y.
Ánh Kiều lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh, tay chân bủn rủn: "Lại làm kinh động ngự y rồi sao? Phải làm sao đây?"
"Văn Diệp, ngươi còn nói nàng không sao, nhìn sắc mặt nàng khó coi đến thế kia kìa!" Hoàng đế nghiêm giọng: "Mau dìu nàng đi nghỉ ngơi, lát nữa thái y đến thì khám cẩn thận."
Văn Diệp nghĩ thầm, nếu đỡ Ánh Kiều vào phòng ngủ, rồi gọi Đại Lam nằm trong trướng, lộ tay ra để lừa Hồ ngự y như lần trước thì tốt. Anh liền nói: "Được, Ánh Kiều, nàng mau đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Ngay lúc Ánh Kiều vừa quay người định bước ra cửa, Hoàng đế đột nhiên nói: "Khoan đã, sao ngươi để nàng ấy tự về một mình? Ngươi phải đưa nàng ấy về chứ." Ngẫm nghĩ một lát, Hoàng đế nói thêm: "Trẫm cũng đi cùng các ngươi, vào hậu phòng nói chuyện." Dứt lời, ông đứng dậy giục Văn Diệp: "Còn ngẩn người ra đó làm gì, đi thôi."
Hoàng đế quả nhiên là người có tính tình quyết đoán, muốn gì làm nấy. Văn Diệp đành phải đỡ Ánh Kiều về hậu phòng. Anh sai nha hoàn dìu nàng vào phòng trong, còn anh thì cùng Hoàng đế ngồi ở sảnh ngoài. Trong lòng anh thầm nghĩ, lần này phiền toái rồi, có Hoàng đế ở đây thì con ruồi cũng khó lọt, làm sao mà dùng kế tráo người được đây?
Ánh Kiều nằm trên giường, xoa đầu gối, không ngừng xuýt xoa. Chắc chắn là tối nay khi thay váy ngủ, hai đầu gối sẽ bầm tím mất thôi. Đúng là cú ngã vừa rồi không hề nhẹ, may mà nàng không có thai, nếu không thì cú ngã này có thể gây nguy hiểm cho đứa bé rồi.
Vừa xoa đầu gối, nàng vừa lo lắng nghĩ, lát nữa Hồ ngự y đến, phải ứng phó ra sao đây?
Hắn nhất định sẽ kiểm tra xem nàng có thai hay không, nếu không, bao công sức gây dựng ấn tượng tốt với Hoàng đế sẽ đổ xuống sông xuống biển mất.
Mà Đại Lam thì lại không có ở trong phòng, kể cả có ở thì làm sao nàng có thể công khai sai Ánh Kiều vào trướng thay mình ngay trước mặt đám nha hoàn bà tử được? Tội khi quân mà ai cũng biết thì còn gì là bí mật nữa, thà trực tiếp thú thật với Hoàng đế còn hơn?
Chẳng lẽ thật sự phải thú thật với Hoàng đế sao, không còn cách nào khác sao?
Ánh Kiều ôm đầu, đau khổ suy nghĩ. Đám nha hoàn xung quanh thấy nàng như vậy thì sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, rồi chạy ra sảnh ngoài nói với Văn Diệp: "Thiếu gia ơi, không hay rồi, thiếu nãi nãi đau quá."
Văn Diệp ngẩn người, vội vàng cúi chào Hoàng đế rồi chạy theo nha hoàn vào phòng ngủ. Anh ngồi xuống mép giường, nắm chặt vai Ánh Kiều, lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy? Đau lắm à?"
Nước mắt nàng chực trào ra, ghé vào tai trượng phu thì thầm: "Văn Diệp, thiếp thân không muốn hỏng việc vào phút cuối."
Hoàng đế và đám nha hoàn đều biết rằng tráo người là vô cùng khó, làm vậy chỉ càng thêm rối rắm. Văn Diệp nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, an ủi: "Không sao đâu, có ta ở đây, ta sẽ lo liệu hết cho nàng. Đừng sợ."
"Đều tại thiếp thân, thiếp thân không nên bất cẩn ngã..." Nàng cảm thấy vô cùng áy náy vì không thể tiễn Hoàng đế một cách êm đẹp, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
"Không phải lỗi của nàng." Anh ghé sát tai nàng, cười nói: "Là do hắn cố tình gây sự, nếu không thì sao nàng phải chịu đói chứ. Không sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi, tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon."
"..." Ánh Kiều gật đầu: "Ừm... Ăn một bữa thật ngon..."
Văn Diệp vỗ nhẹ lên má nàng: "Đợi ngự y đến thì cứ tùy cơ ứng biến." Nói xong, anh chậm rãi buông tay nàng ra, đứng dậy bước ra sảnh ngoài.
Hoàng đế thấy anh bước ra thì vội hỏi: "Thế nào rồi?"
"... Không phải đau bụng, mà là đầu gối đau nhức." Văn Diệp bẩm báo: "Nàng không sao ạ."
"Sao ngươi cứ một mực nói là không sao? Vẫn phải để đại phu xem mới được."
"Vâng." Văn Diệp lo lắng đáp.
Anh và Hoàng đế đã nhận nhau rồi, xem như là cha con, nếu Hoàng đế phát hiện anh khi quân thì sẽ xử phạt anh thế nào? Chắc là sẽ không lấy mạng anh, nhưng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Chỉ cần không làm tổn thương đến Ánh Kiều, thì cứ bại lộ thì bại lộ thôi.
Quý Văn Diệp ôm ý nghĩ "thấy chết không sờn", lặng lẽ chờ đợi Hồ ngự y đến.
Hồ ngự y đang trực ở Thái y viện, nghe tin Quý gia mời mình, vội vàng ngồi kiệu đến phủ để khám bệnh. Anh không ngờ rằng Hoàng đế cũng có mặt ở đó, điều này khiến anh vô cùng kinh hãi.
Hoàng đế thản nhiên nói: "Cứ tự nhiên khám đi, khám cẩn thận rồi ra bẩm báo."
"Vâng." Hồ ngự y thận trọng xách theo hòm thuốc, được nha hoàn dẫn vào nội thất. Anh thấy trong phòng có sáu nha hoàn đang hầu hạ, rèm che buông xuống, vẫn chỉ lộ ra một cổ tay trắng như lần trước.
Hồ ngự y nhìn thấy cổ tay trắng nõn kia thì hơi sững sờ, hình như lần này không trắng bằng lần trước thì phải. Anh có chút khó hiểu, nhưng không dám đánh giá da thịt của phu nhân chỉ huy sứ, nên lắc đầu rồi ngồi xuống đôn, bắt đầu bắt mạch.
"..." Hồ ngự y sững sờ, tưởng mình bị hoa mắt.
Không đúng, lần trước rõ ràng là có thai hai tháng, giờ đã qua một tháng, đáng lẽ phải có thai hơn ba tháng rồi chứ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao giờ sờ vào lại giống như vừa mới mang thai? Lẽ nào thai tượng có thể thoái lui được sao?
Anh chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, cho rằng hôm nay mình bị váng đầu, nên anh bèn mở thêm một lớp khăn tay lót trên cổ tay nàng để có thể sờ rõ mạch tượng hơn. Thế là anh lại sờ soạng một hồi, và phát hiện mạch tượng vẫn rất yếu ớt, không hề giống thai ba tháng.
"Cái này..." Hồ ngự y quay sang nói với một nha hoàn: "Cô đi hỏi chỉ huy sứ đại nhân xem có thể cho ta gặp phu nhân một lần để chẩn đoán chính xác không."
Chưa đợi nha hoàn kia lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nói từ trong trướng vọng ra: "Được." Nói xong, tấm rèm được vén lên, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ.
Hồ ngự y nhận ra Vân Ánh Kiều, thấy ánh mắt nàng u lãnh, như thể có nỗi niềm khó nói. Anh bèn hạ giọng nói: "Ta nghe nói phu nhân vừa bị ngã, mạch tượng hiện giờ rất bất ổn, rất suy yếu, hoàn toàn không giống thai ba tháng... Ta... Ta chưa từng gặp chuyện kỳ lạ như vậy."
Ánh Kiều nghe anh nói cũng thấy kỳ lạ, anh ta có ý gì đây? Không phải thai ba tháng? Nàng rõ ràng còn chưa được một tháng mà.
"Vậy ngươi xem ta giống đang có thai mấy tháng?"
Hồ ngự y khẽ đáp: "Hình như giống như vừa mới có thai... Có lẽ lần trước bắt mạch, ngài đã có thai hai tháng, sao giờ lại qua một tháng rồi mà ngược lại..." Anh nghĩ, có lẽ vì nghi ngờ người khám bệnh lần trước không phải là Quý phu nhân, nên lần này anh mới muốn nhìn mặt Quý phu nhân để tránh lần sau lại nhìn nhầm.
"Hả?" Ánh Kiều ngơ ngác chớp mắt: "Giống như vừa mới có thai?"
Hồ ngự y gật đầu: "Đúng vậy, giống như mới một tháng."
Ánh Kiều không khỏi nở nụ cười: "Thật sao?" Nàng vốn kinh nguyệt không đều, còn tưởng rằng việc không thấy kinh nguyệt là do uống thuốc điều hòa. Hóa ra là có thai, nàng không nhịn được cười khúc khích.
Hồ ngự y lạnh sống lưng: "Quý phu nhân sao lại bật cười?"
"... À... Thì là, có phải do cơ thể thiếp thân quá suy nhược không? Thiếp thân dạo này không muốn ăn gì cả, mấy ngày liền ăn không no, vừa rồi lại bị choáng váng đầu óc rồi ngã. Dù thiếp thân không có thai, mạch tượng chắc cũng rất yếu."
Hồ ngự y vẻ mặt khổ sở lắc đầu: "Đại nhân cơ thể suy nhược, nhưng thai nhi..."
"Các ngươi mau đi mời thiếu gia vào đây!" Ánh Kiều cắt ngang lời Hồ ngự y, sai nha hoàn đi gọi trượng phu.
Rất nhanh, Văn Diệp vén rèm bước vào, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Hồ ngự y đến cáo trạng, nhưng không ngờ Hồ ngự y mãi không ra bẩm báo, vừa hay Ánh Kiều gọi anh, anh liền tranh thủ thời gian đi vào.
"Tướng công, Hồ ngự y nói mạch tượng của thiếp thân giống như là vừa mới mang thai." Ánh Kiều cười tủm tỉm nói. Quả nhiên là chân cũng không đau, đầu cũng không choáng, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết.
"Hả?" Văn Diệp ngẩn người, hỏi ngược lại: "Giống mạch có thai?" Ngay lập tức anh nhận ra, Ánh Kiều đã có thai. Thế là anh cũng vui mừng theo: "Thật sao?"
Hồ ngự y ngơ ngác nhìn vợ chồng Quý Văn Diệp: "Là thật, ta chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nếu như giống Quý phu nhân nói, là do cơ thể suy nhược... Vậy thì cũng không phải là không có khả năng." Dù không hiểu ra sao, nhưng trước mắt chỉ có thể ứng phó Hoàng thượng như vậy.
"Vậy xin thái y kê cho vài thang thuốc bổ dưỡng đi." Văn Diệp nói.
"... Vậy, cũng tốt." Thật là quá kỳ lạ, rõ ràng lần trước chẩn bệnh, phu nhân thân thể khỏe mạnh, mạch đập hữu lực, anh còn nói không cần bổ dưỡng gì thêm, không ngờ chỉ mới một tháng trôi qua mà đã phải kê đơn bổ dưỡng rồi. Hồ ngự y đành phải theo Quý đại nhân đi ra ngoài.
Hoàng đế đợi ở bên ngoài, thấy họ đi ra thì vội hỏi: "Thế nào rồi?"
"Quý phu nhân không sao, thai tượng hơi yếu, nhưng rất ổn định." Hồ ngự y trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không dám tùy tiện nói những lời kỳ lạ về thai tượng, dù sao Quý phu nhân trong bụng thật sự có con, có thai tượng. Nếu đem những điều kỳ quặc nói ra, thì thế nào cũng là do anh vô năng, không phải lần trước nhìn nhầm thì là lần này nhìn nhầm.
"Suy yếu? Sao lại suy yếu?" Hoàng đế cau mày.
Văn Diệp đáp: "Là do trong bụng mẹ thiếu chất ạ."
Hồ ngự y thầm nghĩ, sao lại thế được, lần trước rõ ràng rất khỏe mạnh, mà kể cả lần này, Quý phu nhân ngoài việc có chút tiều tụy ra thì cơ thể vẫn rất tốt, đâu giống như thiếu chất.
Hoàng đế bèn hỏi Hồ ngự y: "Phải không?"
"Không nghiêm trọng lắm ạ." Hồ ngự y trả lời: "Hơn nữa sau khi sinh con, sẽ ngày càng tốt hơn thôi ạ."
Hoàng đế không hề nghi ngờ việc con dâu mình thân thể yếu đuối, dáng người nàng như liễu yếu đào tơ, nếu nói nàng yếu đuối thì ông tin. Ông nói: "... Ừm... Không sao là tốt rồi. Đi kê đơn thuốc đi, trẫm tin tưởng ngươi nên mới sai ngươi đến xem bệnh, đừng phụ lòng tin của trẫm."
Hồ ngự y lau mồ hôi, đi theo nha hoàn sang phòng đối diện để viết đơn an thai.
Hoàng đế chợt phát hiện khóe miệng Quý Văn Diệp hơi nhếch lên cười, ông cũng vui vẻ nói: "Lúc này thì ngươi có thể yên tâm rồi, không có gì đáng lo cả, ha ha, không có gì đáng lo cả."
Văn Diệp tinh thần phơi phới đáp: "... Vâng... Vâng ạ..." Trời ơi, anh sắp được làm cha rồi, hạnh phúc đến nhanh quá, khiến anh không kịp trở tay.
"Ngươi sao vậy? Hình như có tâm sự?"
"À... Ta..."
Lúc này, Thái công công đỡ lời: "Chắc là vừa rồi Quý đại nhân quá căng thẳng thôi ạ."
"Phải... Đúng là như vậy ạ." Văn Diệp nói. Anh chỉ mong Hoàng đế mau chóng rời đi, anh muốn đi gặp Ánh Kiều ngay lập tức, anh có cả một bụng lời muốn nói với nàng.
Hồ ngự y kê xong đơn an thai thì quay lại, thận trọng dâng cho Quý Văn Diệp, Văn Diệp giả vờ cất giữ cẩn thận. Hồ ngự y muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Cái này... Khụ... Những điều cần chú ý đều đã viết ở trên rồi ạ. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi tiểu nhân đến."
Hoàng đế khẽ gật đầu: "Được rồi, ngươi có thể về đi."
Hồ ngự y vội vã lùi ra ngoài, đi ra ngoài nắng mà vẫn không ngừng lau mồ hôi. Liệu thai tượng của Quý phu nhân sau này có còn biến cố gì nữa không? Tại sao mình lại bắt mạch sai được nhỉ? Hồ ngự y không khỏi nghi ngờ y thuật của bản thân, nhưng anh lại cảm thấy mình giỏi như vậy thì không thể có sai sót được, chắc chắn là do bản thân Quý phu nhân có thể chất kỳ lạ. Hoặc là đứa bé trong bụng không tầm thường? Thần tích chăng?
Vừa lẩm bẩm như vậy, anh vừa bước ra khỏi cửa Quý phủ.
Hoàng đế cũng đã đợi đủ rồi, hôm nay nhận được con trai nên vô cùng hài lòng. Ông ngồi thêm một lát nữa rồi sai Quý Văn Diệp đưa ông về cung. Văn Diệp lòng như lửa đốt chỉ muốn về nhà, nhưng Hoàng đế cứ giữ anh lại không buông, nhất quyết ban cho anh một đống tổ yến, lộc nhung, nhân sâm. Bọn thái giám làm việc chậm chạp, phải mất một canh giờ mới chuẩn bị xong đồ ban thưởng cho anh. Lúc này, trời đã gần tối, cửa cung sắp sửa đóng.
Trước khi cửa cung đóng, Văn Diệp mang theo đồ ban thưởng xuất cung, một đường thúc ngựa về nhà. Anh phi thẳng vào phòng, thấy đèn đuốc trong phòng ngủ sáng trưng, Ánh Kiều đang ngồi dưới đèn ăn đồ ăn.
"Chàng đi lâu quá, thiếp đói bụng quá, nên ăn tạm chút đồ."
Thấy khóe miệng nàng dính đường, anh nhẹ nhàng lau đi, lại thấy trong đĩa đồ ăn được cắt thành từng miếng nhỏ, bên ngoài phủ một lớp đường, anh chưa từng thấy bao giờ. Văn Diệp hỏi: "Đây là món gì vậy? Giờ nàng đâu còn là người ăn một mình, đừng ăn bậy bạ."
"Kẹo kéo khoai lang..." Vốn là món ăn cuối cùng dâng lên cho Hoàng đế, nàng giữ lại để dùng dần.
"... Khoai lang?" Văn Diệp không nhịn được cười nói: "Nàng đúng là khéo ăn, đến cái món này nàng cũng nghĩ ra cách bọc đường ăn. Mau bỏ xuống đi, chúng ta đi ăn cơm đàng hoàng, ăn mừng một bữa thật linh đình."
Nàng giả bộ ngượng ngùng hỏi: "Ăn mừng cái gì chứ?"
Anh ôm nàng vào lòng, cười nói: "Đương nhiên là ăn mừng ta sắp được làm cha rồi!"
Ánh Kiều sờ lên bụng mình: "Thiếp... Thật sự có thai sao? Có khi nào Hồ ngự y chẩn đoán sai không? Bản thân thiếp còn không có cảm giác gì cả." Không hề ốm nghén gì cả, nhưng mà Đại Lam khi có thai cũng vậy, tình trạng mỗi người mỗi khác, chắc là nàng thuộc kiểu đó.
"Không sai đâu." Văn Diệp mắt cười tít cả lại: "Chúng ta sắp có con rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất