Chương 10:
Tôi giả vờ dọn dẹp, từng chút một ném đồ ra ngoài.
Tôi cố tình chọn lúc Vương Hâm ra ngoài, tìm cớ nhờ anh ta giúp đỡ.
Ban đầu Vương Hâm khá khinh khỉnh, mỉa mai tôi: "Bây giờ mới biết lấy lòng tôi à? Muộn rồi!"
Nhưng tôi chỉ cần tỏ ra yếu thế một chút, rồi tâng bốc vài câu là anh ta quên mất mình là ai.
Đến lần thứ ba Vương Hâm giúp đỡ, Dương Giai Giai cuối cùng cũng nhìn thấy.
Cô ta xông tới, vung túi xách định đánh tôi: "Đồ tiện nhân, tao biết ngay là mày để ý đến Tiểu Hâm Hâm của tao mà!"
Tôi nén cảm giác buồn nôn, nhanh chóng trốn sau lưng Vương Hâm: "Em không có! Chỉ là đồ nặng quá em không khuân nổi, anh Vương tốt bụng nên mới giúp em một tay thôi."
Vương Hâm theo phản xạ giơ tay ra đỡ, nhưng quên mất trên tay vẫn đang ôm cái thùng nặng năm mươi cân.
"Rầm!"
"Đau chết mất!"
Cái thùng rơi trúng bàn chân, đau đến mức anh ta ôm chân la oai oái.
Dương Giai Giai định đỡ Vương Hâm dậy, nhưng bị anh ta tát mạnh một cái: "Đồ ngu, xem cô làm chuyện tốt gì này!"
"Anh... anh vì cô ta mà đánh tôi?" Dương Giai Giai sững lại, rồi đột nhiên điên cuồng đánh trả: "Vương Hâm, anh cũng là thứ tốt đẹp gì? Mắt lúc nào cũng dán vào mặt và mông phụ nữ khác, y như con ruồi thấy cục cứt, ghê tởm chết đi được!"
Hiện trường hỗn loạn.
Tôi dễ dàng nhấc cái thùng lên, mang những miếng tạ bên trong về nhà.
Tiền thật bạc thật mua mà, tôi không nỡ vứt đi đâu.
Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
"Đơn đặt hàng lúc 1 giờ sáng nay, xin hãy cẩn thận."
Tôi xóa tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể báo thù!
Thời gian đã định sắp đến.
Tôi tháo camera giám sát trước cửa, buông tay cho nó rơi xuống đất.
Dương Giai Giai nghe thấy tiếng động giật mình, hỏi qua khe cửa tôi đang làm gì.
Tôi nói camera giám sát đột nhiên hỏng, phải tranh thủ thay cái mới.
Cô ta "hừ" một tiếng đầy khinh bỉ: "Haizz, ngày mai và tai nạn không biết cái nào đến trước, lo lắng nhiều làm gì."
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Vương Hâm kéo Dương Giai Giai vào trong, vội vàng đóng cửa lại: "Sắp đến giờ rồi, mau về nhà đi!"
Quả nhiên, cả hai đều không phải hạng tốt đẹp gì.
Đợi tiếng bước chân của họ đi xa, tôi dùng phấn viết một con số "302" thật to lên cửa nhà mình.
Đây là khu chung cư cũ, một tầng hai căn hộ.
Biển số nhà rất nhỏ nhưng lại đặt ở vị trí khá cao, phải ngước lên thật kỹ mới thấy được.
Và con người rất thích suy nghĩ theo quán tính.
Tiếng bước chân từ tầng dưới vọng lên.
Tôi vội vàng trốn vào góc cầu thang phía trên.
Không lâu sau, Đường Hưng Văn xách mấy túi lớn bước lên.
Anh ta liếc nhìn "số nhà" của tôi, tự nhiên quay người đi về phía nhà Dương Giai Giai.
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi anh ta vang lên: "Khách hàng đã hủy đơn, xin hãy xử lý kịp thời."
Hơn chục túi đồ ăn đồng loạt rơi xuống đất.
Đường Hưng Văn đột ngột ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu: "Đồ đàn bà thối tha, mày dám lừa tao! Mở cửa, tao muốn mày chết không toàn thây!"
Trong nhà, giọng Dương Giai Giai nhuốm đầy sợ hãi: "Đường Hưng Văn, anh đi nhầm rồi, người đặt đồ ăn là 301!"
Đường Hưng Văn đấm vào cửa: "Đây chẳng phải là 301 sao? Còn dám lừa tao!"
Thấy tình hình không ổn, Dương Giai Giai vội vàng dùng tình bạn ra níu kéo:
"Anh Đường, em là Dương Giai Giai mà. Em và Vương Hâm hay đến nhà anh ăn cá nướng mà.
"Anh thật sự nhầm rồi, nếu không tin em có thể cho anh xem đơn hàng.
"Đây, chính là cái đơn 3888 tệ này."
Dương Giai Giai cuống quá, tự tố cáo mình.
Đường Hưng Văn dán mắt sát vào mắt mèo, giọng không chút ấm áp:
"Vậy, là cô đã hủy đơn... đúng không?"