Chương 12:
Vương Hâm trở thành tàn phế, nhanh chóng bị gia đình ruồng bỏ.
Nhưng anh ta vẫn không thể bỏ được bản tính ham sắc.
Cuối cùng vì huýt sáo trêu chọc một cô bé đi ngang qua, bị ông nội tám mươi tuổi của cô bé đuổi đánh, rơi xuống cống và chết.
Chuyện Dương Giai Giai mượn dao giết người cuối cùng cũng bị điều tra ra.
Cô ta bị đưa vào một bệnh viện đặc biệt để điều trị, đợi bệnh tình ổn định sẽ thụ án.
Có lẽ vì cuộc đời không còn hy vọng, tôi và cô ta lại có thể ngồi xuống nói chuyện.
Tôi kể cho Dương Giai Giai nghe về kết cục của Vương Hâm.
Cô ta vừa khóc vừa cười:
"Đáng đời! Đây chính là kết cục của kẻ phụ tình!
"Lúc còn yêu nhau thì nói cả đời này chỉ có mình đối phương. Vậy mà chưa được mấy ngày, anh ta đã kéo tay cô chủ quán để nhờ giới thiệu món mới. Nói thì hay lắm, nhưng mắt cứ dán vào ngực người ta không dứt ra được!"
Tôi tỏ vẻ mỉa mai: "Vậy mà mày vẫn coi anh ta như bảo bối!"
"Anh ta hào phóng mà." Giọng Dương Giai Giai nhỏ dần, "Tao cứ nghĩ lâu dần, anh ta sẽ chịu quay về với gia đình, tao cũng sẽ được sống sung sướng."
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng quay đi: "Lương của tao thấp quá, lại phải giúp đỡ mấy đứa em trai, không tiết kiệm được đồng nào, càng không dám mơ đến chuyện tiêu nhiều tiền để ở nhà tốt, ăn đồ ngon."
Hoàn cảnh của Dương Giai Giai khá bình thường.
Hồi đó thuê nhà còn phải nói hết lời với chủ nhà mới có thể thuê căn phòng nhỏ 301 với tiền đặt cọc ít hơn.
Lúc đó 302 vẫn chưa có người thuê.
Dương Giai Giai tò mò nhìn một cái, từ đó ám ảnh khôn nguôi.
Tiếc là ở cái tuổi nghèo nhất lại gặp phải căn phòng trong mơ.
Dù chỉ là thuê, cô ta cũng không đủ khả năng.
Ban đầu 302 được một gia đình thuê.
Dương Giai Giai còn có thể tìm lý do an ủi bản thân.
Nhưng sau này tôi, một cô gái độc thân, lại thuê căn 302, sống cuộc sống mà cô ta mơ ước.
Thậm chí vừa mới chuyển đến, tôi đã mang một đống đồ ăn vặt sang khoe với cô ta.
Lòng đố kỵ điên cuồng nảy nở trong cô ta.
Thực ra trước khi tôi chuyển đến, Dương Giai Giai đã có khả năng thuê một căn nhà tốt hơn.
Nhưng cô ta không vượt qua được rào cản trong lòng.
Nền giáo dục gia đình từ nhỏ đã dạy cô ta: Tiêu tiền cho bản thân là tội lỗi tồi tệ nhất.
Vì vậy, sự thân thiện của tôi đã biến thành sự khoe khoang, và cũng đã giết chết bản thân tôi ở kiếp trước.
Dương Giai Giai có lẽ cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt, nên trong lời nói đều đang giải thích.
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi cho cô ta xem ảnh căn phòng thuê trước đây của tôi.
Căn phòng ở tầng một của một khu nhà trọ trong thành phố.
Từ đường lớn rẽ vào phải đi thêm hai trăm mét ngõ nhỏ.
Trần nhà đầy những vết đen, trời mưa to nước sẽ tràn vào nhà.
Và điều tệ hơn cả, lúc nào cũng có người tò mò ngó nghiêng vào trong.
Lý do tôi quyết định chuyển nhà là vì nửa đêm có một gã đàn ông hói đầu cố gắng cạy bung cửa lưới, dán mặt vào song cửa sổ cười một cách dâm dật với tôi.
Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho mẹ, hy vọng nhận được chút an ủi.
Nhưng bà lại mắng tôi một trận:
"Có bao nhiêu cửa sổ mà nó lại nhìn vào cửa nhà mày, có phải mày làm gì rồi không?
"Hơn nữa, tìm đâu ra căn nhà rẻ như thế? Chuyển nhà cũng phiền phức, có sức lực đó thì đi làm thêm một công việc đi."
Em trai đột nhiên chen vào: "Đúng đó, kiếm thêm tiền thì em mới nhanh lấy vợ được."
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, trong nhà không một ai yêu thương tôi.
Đương nhiên cũng không coi trọng sự an toàn của tôi.
Chỉ có bản thân tôi tự yêu mình.
Tôi dùng số tiền gửi về nhà đầu tư cho bản thân, thuê một căn hộ một phòng ngủ và một phòng khách rộng rãi, sáng sủa, còn ôn thi chức danh cao cấp nữa.
Tất nhiên, số tiền này đều do tôi tự tay kiếm được một cách đường hoàng.
"Tiểu Tuyết, tao xin lỗi!"
Dương Giai Giai che mặt khóc nức nở, cuối cùng cũng nói ra lời xin lỗi.
Chỉ là tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho cô ta.