Chương 37: Chuẩn Bị Trước Ngày Lễ
Trong vương cung, bức hỏa diễm đã tan từ lâu, nhưng quốc vương vẫn đứng đó lặng lẽ như một pho tượng.
- Khụ khụ... Hoàng tử vẫn còn trẻ tuổi nóng tính quá.
Một vị lão giả ở bên phải quốc vương nói, hắn chính là ma pháp sư vừa tạo ra bức hỏa diễm kia, tại quốc gia này, chỉ có địa vị và giai đoạn như hắn mới có thể tùy ý nói chuyện bên cạnh quốc vương như vậy.
- Ôi, là ta mắc nợ chúng.
Quốc vương thở dài.
- Đã phiền ngài rồi.
Nói rồi hắn ôm quyền nói với lão giả.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta tuổi đã cao, không thể ra trận giết địch, được phục vụ quốc vương là niềm vinh hạnh của ta.
Lão ma pháp sư nói.
- Ừm, đưa đại sư trở về tháp đi.
Quốc vương nói với tùy tùng đứng hai bên.
- Rõ.
Một tùy tùng bước ra, đỡ lão ma pháp sư rời đi. Ở Faustain, mỗi một vị ma pháp sư phục vụ vương quốc trong một thời gian nhất định, vương quốc sẽ bỏ tiền xây dựng một tòa ma pháp tháp cho ma pháp sư đó, ma pháp tháp là ước mơ cả đời của mỗi ma pháp sư cấp thấp.
Sau khi vị lão ma pháp sư rời đi, cung điện rơi vào yên tĩnh, lúc này, ngoại trừ những người hầu và cũng nữ xung quanh, chỉ còn lại một mình quốc vương.
- Sophia, ta chỉ có thể làm được vậy thôi.
Quốc vương Faustain mới bốn mươi tuổi, một vị vua anh minh cường tráng đang ở thời kỳ đỉnh cao, giờ đây bỗng trông phờ phạc như một lão giả. Sophia là hoàng hậu tiền nhiệm, tình yêu của quốc vương, cũng là mẹ của Angelina và Kensell.
- Các con đã trưởng thành rồi.
Quốc vương nhớ lại lúc vừa rồi khi hoàng tử tức giận, nhóm binh lính xông vào bảo vệ hoàng tử và chĩa kiếm vào các tướng lĩnh, ông đã biết rằng trưởng tử của mình ít nhất đã hoàn toàn kiểm soát được quân đoàn Hùng Sư.
Quân đoàn Hùng Sư là quân đoàn tinh nhuệ chủ lực của Faustain, và nếu hắn kiểm soát được quân đoàn Hùng Sư, thì gần như đã nắm được chuôi kiếm kiểm soát quyền hành của quân đoàn Faustain. Nữ nhân kia mấy năm nay bôn tẩu khắp các quan đại thần có tiền có quyền ở kinh đô để vì cái gì, chẳng phải là vì chính bản thân, vì muốn để con trai nàng kế thừa sao.
Điều nàng ta không biết là sau nhiều năm chiến tranh, nền kinh tế của Faustain đã bị hủy hoại từ lâu, ngoại trừ những quý tộc có lai lịch sâu xa, nội tình thâm hậu, nhưng cũng chẳng còn mấy người như thế, mà lại những quý tộc đó có bao nhiêu người có khả năng giúp con trai nàng giành được vương vị. Đất nước này đáng giá nhất chỉ là quân đội thiện chiến ở tiền tuyến, quân đội là lực lượng mạnh mẽ và quý giá nhất của Faustain hiện tại, và hoàng tử Kensell hiện là một trong những người nắm giữ sức mạnh này, liệu tiểu nhi tử của nàng có thể làm được gì để đấu lại ca ca mình trong tương lai.
Kể cả hắn có một cữu cữu là một trong những lãnh chúa vĩ đại của Liên minh Ligia, nhưng cái chính là hắn chỉ là một trong số đó, khi sức mạnh quốc gia đã tăng lên rất nhiều sau khi sát nhập lãnh thổ của Charlie, Faustain giờ đây không chỉ một đại lãnh chúa, mà ngay tới Liên minh Ligia cũng phải cúi đầu xưng thần trước Faustain!
Quốc vương tin tưởng vào khả năng của hoàng tử Kensell, đồng thời tin rằng hoàng tử Kensell có thể cai trị đất nước tốt, hắn sẽ cố gắng hết sức để tháo gỡ và loại bỏ những trở ngại cho hoàng tử Kensell trong những năm hắn còn sống. Đêm đã khuya, hắn lại cùng những người hầu cận của mình đến thư phòng và giải quyết các công vụ một cách không biết mệt mỏi. Hắn là một quốc vương thông thái và siêng năng, Faustain phất lên không phải là không có lý do.
Lại tới cuối thu, thị trấn khai thác mỏ lại nghênh đón lễ hội tháng Mười hàng năm. Lễ hội tháng Mười là một lễ hội lớn được truyền lại từ thủ đô hoàng gia và có lịch sử hàng trăm năm. Mục đích là để ăn mừng vụ mùa năm nay và mong ước những điều may mắn trong năm tới. Tuy rằng không phải năm nào cũng là một năm mùa màng bội thu, nhưng lễ hội này vẫn được truyền đời.
Lễ hội tháng Mười năm nay cũng giống như năm ngoái, mệt mỏi và có chút lười biếng. Trưởng lão Billy, trưởng trấn của thị trấn khai thác mỏ rất tự tin vào khả năng quản lý của mình. Lão Billy năm nay đã bốn mươi tuổi. Hắn hai lăm tuổi đã bắt đầu tiếp nhận công việc của phụ thân, đến nay cũng đã mười lăm năm trôi qua. Cuộc đời hắn có thể coi là thuận buồm xuôi gió như phụ thân mình, cơ thể nặng tới một trăm cân không kém lạng nào. Nhưng cho đến gần đây khi hắn sắp từ nhiệm, cơ hồ vận rủi của gia tộc góp nhặt mấy trăm năm dồn hết lên đầu hắn vậy.
- Chiến tranh! Lại là chiến tranh!
Lão Billy giờ đây đã có tuổi, khá nhiều lời, lúc nào cũng phàn nàn này nọ, có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây lão Billy phải lo lắng đủ thứ, không có sự trầm ổn của người ở độ tuổi này nên có.
- Highgate, bảo con trai út của ngươi đến quảng trường giúp đỡ đi!
Lão Billy vừa đi bộ trong thị trấn, vừa gào lên về phía cửa hàng đang đóng cửa dở dang.
- Brits, mau ra đây, bia chuẩn bị xong chưa?
Đây là tửu quán, kiêm luôn chức năng ăn ở, đương nhiên, đây hiện là cửa hàng giải trí duy nhất trong thị trấn.
Ông chủ quán bia Brits có bộ râu quai nón đỏ sẫm, mũi bình rượu có đốm đen tàn nhang và cái bụng phệ, thực sự không biết hắn đã làm cách nào mà vẫn giữ được vóc dáng “màu mỡ” đến vậy khi giá thực phẩm tăng hết đợt này đến đợt khác. Lão Billy phàn nàn cũng phải thôi, dù sao thì ngay cả trưởng trấn như hắn cũng sụt cân suốt những năm qua, bây giờ đoán chừng chỉ còn bảy lăm cân, thôi thì vẫn phải cảm tạ trời đất.
- Brits, xong chưa?
Thấy trong tửu quán không có động tĩnh gì, lão Billy chống quải trượng trước cửa hàng lại thúc giục một tiếng.
- Xong rồi, đây… đây!
Rốt cuộc từ tít sâu trong quán bia truyền đến một âm thanh ồm ồm, một đại hán râu đỏ chậm rãi ôm hai thùng bia đi ra, hắn là một người còn mập mạp hơn so với lão Billy.
- Sao lại chậm như vậy...
Lão Billy không hài lòng phàn nàn một câu.
- Ôi dào, bia đương nhiên phải nấu cho thật ngon đã. Ta tối hôm qua ở trong hầm giám sát, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Brits gãi gãi đầu nói.
-Ta thấy ngươi nhịn không nổi bèn uống hai hớp, uống say thì có!
Lão Billy hơi hất cây quải trượng mắng.
- Bia này có đủ cho tối nay dùng không?
- Đủ đủ đủ, chắc chắn là đủ!
Brits vội vàng đáp.
- Hẳn hai thùng nhé!
Nói xong, hắn vỗ vỗ hai thùng bia đang cầm. Hai thùng bia này cũng tương đối lớn, lớn bằng nửa chiều cao của một người trưởng thành và chỉ có cơ thể đồ sộ của Brits mới có thể cầm chúng mà không thở hổn hển.
Có lẽ nhìn thấy sắc mặt của trưởng trấn không tốt, Brits vội vàng chào hỏi rồi bưng bia đi đến trung tâm thị trấn, lễ hội tháng Mười hôm nay được tổ chức vào tối muộn, hiện giờ bọn hắn phải mang bia qua đó và chuẩn bị dần.
Brits cầm hai thùng trên tay nhanh chóng chuồn khỏi đấy, còn lão Billy vẫn đứng ở đó.
“Nếu không phải đây là tửu quán duy nhất trong thị trấn, ta còn lâu mới đặt bia ở chỗ ngươi!”
Lão Billy giận dữ gào thét trong lòng.
Đây có lẽ là điều ấm ức nhất trong những năm hắn làm trưởng trấn, những thanh niên trai tráng trong thị trấn đều đi tòng quân, thậm chí bắt đầu từ năm ngoái, tuổi nhập ngũ do lãnh chúa ban hành đã hạ từ mười bốn xuống mười ba tuổi, giờ đây chỉ còn lại vài người già, khiến thị trấn ngày một thảm hại hơn. Bây giờ nền kinh tế của thị trấn vô cùng nghèo nàn, và ngay cả lãnh chúa cũng phải dựa vào việc nhập khẩu thực phẩm để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ.
- Đến khi nào vòng xoáy khổ sở này mới kết thúc cơ thứ?
Lão Billy thở dài.
Lão Billy lắc đầu, đi đến cửa hàng tiếp theo, một cửa hàng may đo. Lễ hội tháng Mười mà chỉ uống bia thì có ý nghĩa gì? Phải có ít nhất hai tiết mục mới được. Tháng trước, hắn đã bảo lão thợ may Mitt thiết kế vài bộ trang phục, không biết đã chuẩn bị xong chưa.
Ở thôn Phong Diệp, nhà nào cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, quét tước lại nhà cửa. Lễ hội tháng Mười chỉ là một trong những lễ hội ở Faustain, nó chỉ là lễ hội nhỏ không đáng chú ý trong đông đảo những ngày lễ ở vương quốc này, nhưng lại là lễ hội lớn nhất trước thềm năm mới ở lãnh địa Kedozi, tương truyền rằng lãnh chúa Kedozi đời thứ nhất ham mê uống bia, cho nên đã phát triển mạnh mẽ lễ hội này.
Ria dậy sớm giúp mẫu thân cho gia súc ăn và gặt lúa. Những con gà này đã được mua cách đây một thời gian. Kể từ khi Locke trở thành tiểu đội trưởng, tiền gửi về nhà cũng nhiều hơn trước kia. Sau khi thương lượng cùng với Tia, lão Locke đã mua một vài con gà từ thương đội của lãnh chúa. Mặc dù chúng chỉ là những con gà con, nhưng bởi vì là gà mái nên cũng tốn hao không ít tích lũy, hơn nữa chúng cũng cần ăn và mức tiêu thụ của một vài con gà đó không ít hơn so với một đứa trẻ là bao. Giờ đây trong thôn Phong Diệp có khả năng nuôi cả gia đình chỉ có gia đình trưởng thôn, và cũng là những người duy nhất có khả năng đó, những con gà nhỏ xíu ấy không biết làm biết bao người dân trong thôn hâm mộ.
Bây giờ đàn gà đã lớn, ngoại trừ một con chết yểu thì những con còn lại mỗi ngày có thể đóng góp cho gia đình hắn ba bốn quả trứng, những con gà mái này là báu vật của cả gia đình, vì thế mỗi ngày Ria đều thành thời gian để chăm sóc chúng.
Lão Locke vẫn đang ngủ say, hai năm qua công việc đồng áng phần lớn đều do một mình hắn làm, hơn nữa đều là đất khô cằn, cho nên làm ruộng càng thêm khó khăn, thân thể của hắn khó tránh khỏi mệt mỏi nên giờ vẫn chưa tỉnh dậy, hắn cần nghỉ ngơi thêm một chút.
Ria cẩn thận nhặt nhạnh rổ trứng gà, rổ không lớn, chỉ có khoảng hai mươi quả trứng, nhưng nhà bọn hắn đã để dành một tuần lễ mới có nhiều như vậy. Tia dự định buổi tối sẽ đem lên trấn bán rổ trứng gà này đi. Bình thường nhà bọn hắn sẽ không đi lên thị trấn, nhưng vì hôm nay là lễ hội tháng Mười nên trưởng thôn hiệu triệu mọi người trong làng nên sẽ có rất nhiều người. Đã đi thì không thể đi tay không được, Tia cần kiệm khôn khéo để dành trứng gà trong một tuần lễ, định mang chúng lên thị trấn bán, chắc hẳn sẽ thu về giá hời.
Mười giờ sáng, lão Locke vươn vai bẻ cổ đứng dậy, hai mẹ con Ria gần như đã chuẩn bị xong xuôi, lão Locke chào hai mẹ con rồi lại ra đồng, mặc dù đã là cuối thu nhưng đồng ruộng trồng khoai gạo đã chín. Loại cây trồng chịu được lạnh và khô hạn này đã được thương đội của lãnh chúa bán cho nông dân trong hai năm qua, mặc dù khoai gạo có mùi vị rất chát và kích thước nhỏ, nhưng không ai quan tâm đến việc ấy, bởi chúng có thể trồng được ở vùng đất ngày cũng đã là một phước lành lớn. Lão Locke nhất định phải đi trông nom, bởi vì sắp đến mùa đông, chuột lang cùng các động vật khác cũng bắt đầu điên cuồng tích trữ thức ăn, nếu như không có người chăm sóc ruộng của mình, phỏng chừng ruộng của hắn sẽ bị chuột lang ăn sạch trong vòng chưa đầy hai ngày.
Lão Locke quơ chiếc roi làm từ dây leo đi lại trên con đường đất, cánh đồng của lão tuy cách nhà không xa, nhưng cũng tới gần khe núi, trên đường đi đều là lá cây bay xuống đìu hiu, vài con chuột lang lông xám đang chạy nhốn nháo xung quanh trên bãi cỏ khô. Trước kia những con chuột lang này từng trông rất dễ thương, nhưng bây giờ không ai thích chúng. Người dân thường, đặc biệt là nông dân, có một sự phẫn nộ tột bậc đối với những kẻ cướp thức ăn của họ.
Lão Locke đi tới ruộng của mình, hai mẫu ruộng trồng khoai gạo đã bị lật lên không ít đất, liếc mắt là nhìn thấy chỉ còn trơ bộ rễ, trên đó còn có vết tích răng chuột gặm nhấm:
- Lũ chuột lang chết tiệt!
Lão Locke nguyền rủa rồi đi tới gần đống đất bị xới tung lên, ngồi xuống dùng tay san bằng trở lại. Khoai gạo có sức sống cực mạnh, nếu kịp thời lấp đất có lẽ còn sống được. Sau khi làm xong việc, lão Locke đứng dậy và dùng roi quất xuống đất. Chuột lang vốn rất nhát gan, một chút động tĩnh cũng có thể dọa chúng nó chạy. Hắn làm thế để xua đuổi đám chuột lang có thể vẫn còn trên đồng ruộng.
Nếu như trẻ đi mười tuổi, lão Locke nhất định sẽ không dễ dàng buông tha những con chuột lang này. Khi còn bé tiểu Locke rất hiếm khi được ăn thịt, có ăn cũng chỉ là tôm tép nhỏ ở kênh rạch, to hơn thì là chuột lang. Hồi ấy lão Locke không ít lần cho con trai mình thưởng thức mùi vị thịt chuột lang là như thế nào.