Chương 38: Lễ Hội
Thị trấn khai thác mỏ vào ban đêm tĩnh mịch như tờ, ngoại trừ một nơi - quảng trường ở trung tâm thị trấn. Lúc này, lửa trại đã nổi lên ở khắp trời, hầu như tất cả người dân ở thị trấn khai thác mỏ và các ngôi làng thuộc quyền quản lý của thị trấn đều đến đây để tham gia lễ hội tháng Mười hàng năm.
- Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây và chúc cho một năm tới tốt đẹp hơn!
Trấn trưởng Billy bắt đầu bài phát biểu thường lệ của mình, mà theo ý kiến của hắn thì đây là khâu quan trọng nhất của cả năm.
- Mặc dù ngay lúc này con cái và phu quân của mọi người có thể còn đang chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng tất cả người trong thị trấn khai thác mỏ chúng ta sẽ nhớ về họ!
Lão Billy không hổ danh là trưởng trấn mấy chục năm, lời nói thẳng thắn, và rất dễ khơi dậy cảm xúc của người dân thị trấn, ít nhất hiện giờ, mọi người trên quảng trường đều được hắn gợi nhớ về những người thân yêu của mình.
- Năm nay, thị trấn khai thác mỏ của chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn và đã...
Lão Billy vẫn đang hăng say thuyết trình, nhưng không có nhiều người lắng nghe hắn, bởi vì phần quan trọng nhất đã được nói ra. Phần còn lại là nói về việc với tư cách là trưởng trấn, hắn đã đóng góp bao nhiêu công lao trong năm nay cũng như đã đạt được bao nhiêu thành tích. Rất nhiều thường dân trình độ học vấn có hạn, tỷ như gia đình Locke chẳng hạn, Locke có lẽ ở tiền tuyến sẽ biết được mấy chữ, những người còn lại đại đa số đều nghe không hiểu lão Billy đang nói cái gì. Các khái niệm như là lượng khoáng sản tăng, kinh tế khởi sắc… thành thật mà nói thường dân còn không hiểu được, huống chi là nông dân bọn họ, ngay cả lão Billy cũng có thể không biết chính hắn đang nói cái gì. Những câu văn quy phạm kia là do quan hành chính đưa cho hắn. Quan hành chính là người quản lý của mỗi thị trấn do lãnh chúa cử đến. Tuy cấp bậc nhỏ hơn trưởng trấn, nhưng họ trực thuộc quyền của lãnh chúa nên lão Billy không dám đắc tội bọn hắn.
Xung quanh đống lửa, ngoại trừ một số thường dân ngoan ngoãn vẫn đang lắng nghe lão Billy kể chuyện trên trời, những người còn lại bắt đầu cuộc vui của chính mình. Người thì uống bia, người thì ăn bánh mì. Hôm nay bia miễn phí, bánh mì tính tiền, nhưng rất ít, chỉ mấy đồng Diller mà thôi, đây là phúc lợi mỗi năm một lần đối với hầu hết những người không đủ ăn. Những thương nhân khôn ngoan bắt đầu bán sản phẩm tư nhân, mặc dù các cửa hàng trong toàn bộ thị trấn khai thác mỏ đã phá sản, nhưng kiểu gì vẫn có một hai cửa hàng vẫn còn tồn tại, lễ hội tháng Mười hàng năm là thời điểm tốt nhất để họ kiếm tiền.
Lúc này lão Locke đang cùng người quen của trấn trưởng uống bia tám chuyện, đối tượng được lôi ra khoe khoang chẳng qua là con trai của hắn đã lên chức tiểu đội trưởng, xung quanh hắn cũng đều là một đám người bình thường lương thiện. Đối với bọn hắn mà nói, tiểu đội trưởng quả thật không còn là một nhân vật nhỏ nữa, cũng đáng để bọn họ xu nịnh, thậm chí có nhiều người còn lợi dụng việc này để đề nghị kết thông gia, cho dù tiểu Locke còn chưa trở lại, chí ít hôn sự có thể lập thành.
Lão Locke tuy rằng thành thật, nhưng cũng không đến nỗi ngốc, đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý, vả lại vợ con của hắn còn ngồi cạnh, làm sao có thể tùy ý xử lý chuyện chung thân đại sự của con trai mình. Còn các thương nhân cũng không quá để ý lão Locke, bởi tiểu đội trưởng cũng chỉ ngang với đội trưởng đóng quân trên trấn, nói tích cực hơn thì nhiều nhất ngang với trưởng thôn, mà lại hắn phụ trách quân sự, nên riêng chuyện tiệc bạc căn bản không thể đánh đồng với trưởng thôn được. Thêm vào đó thương nhân coi trọng lợi nhuận, con trai của lão Locke còn chưa biết có thể sống sót trở về từ chiến trường hay không. Cũng bởi thương nhân có tiền, địa vị cao hơn người thường nên họ không quan tâm đến phụ thân của một tiểu đội trưởng nhỏ nhoi.
Các quan chức có địa vị cao hơn trong trấn như thư ký, quan thuế, quan tài chính và một số đội trưởng đồn trú lại càng coi thường một tiểu đội trưởng, bọn hắn không có lý do gì để phải coi trọng kẻ có chức vụ thấp hơn mình.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của số ít người, nhiều người khác sẽ tìm lão Locke hàn huyên. Chẳng hạn như một vị quan viên phụ trách quản cây rừng trong trấn, vị quan này là một người rất khôn khéo, không đắc tội ai, kết giao với tất mọi người, có tiếng tăm tốt. Lão Locke được để ý quá cũng đâm ra kinh sợ, nâng ly bia tùy tiện cùng hắn hàn huyên vài câu. Hôm nay hắn uống say sớm hơn mọi năm. Thị trấn khai thác mỏ không lớn cũng không nhỏ, nghe nói chỉ có năm sáu tiểu đội trưởng là người của trấn, gia đình của năm sáu người này ít nhất cũng cao quý hơn so với hơn 90% người dân hiện tại, thế nên cũng được quan tâm hơn và thêm nhiều mối giao tình.
“Cũng chẳng thiệt gì, lại không quá tốn sức.”
Viên quan phụ trách quản cây rừng nghĩ thầm.
Sau đó, ngay cả trưởng trấn cũng phái người thân đến nâng cốc chúc mừng lão Locke, người thông minh đâu đâu cũng có, mà đặc biệt là những lão hồ ly sống dai lăn lộn nhiều năm lại càng hiểu đạo lý này.
Faustain nằm ở phía tây nam, không giống như Charlie ở phía đông nơi sản xuất nhiều rượu mạch, người dân ở đây uống bia nhiều hơn, chỉ phí bia thấp hơn, hầu hết mọi người đều có thể mua được, do đó nó cũng thịnh hành hơn.
Đêm lễ hội tháng Mười thâm thuý và mỹ lệ, những người dân ở thị trấn khai thác mỏ nhỏ lại có một đêm tuyệt vời.
Sáng sớm hôm sau, những người nằm la liệt dưới đất ở trung tâm quảng trường đều bị gió lạnh đánh thức, mặc dù có bia làm ấm bụng và lửa trại đốt cả đêm, nhưng trời đã về cuối thu, người nào khỏe cũng khó lòng chống lại thời tiết. Lão Locke bị gió lạnh thổi qua, bệnh đau thắt lưng lại tái phát, mở hai mắt vẫn đang mờ mịt, chậm rãi đi về phía thị trấn.
Hai mẹ con Tia và Ria tối qua đến ở nhờ nhà một người họ hàng trong thị trấn, thân nữ nhi không thể chịu nổi gió lạnh suốt đêm. Đi trên đường, lão Locke lại nghĩ đến đồng ruộng của mình, người lao động chính là như vậy, ngoại trừ cơm ngày ba bữa cùng vấn đề gia đình, trong đầu bọn họ chỉ nghĩ đến một mẫu ba phần đất kia.
Gia đình người họ hàng xa trong thị trấn nhiệt tình níu gia đình lão Locke ở lại, song bọn bọ vẫn từ chối, vừa đi vừa chuyện trò đến cửa thị trấn và chuẩn bị về nhà. Thị trấn khai thác mỏ tương đối nhỏ, về cơ bản mỗi gia đình di truyền đến đời thứ ba khả năng cũng có chút quan hệ thân thích. Lão Locke hiện tại là độc đinh, Tia có mấy huynh đệ tỷ muội, nhưng quan hệ chỉ thường thường, ai cũng xem thường người thân thích lấy chồng ở nông thôn này. Nhưng nhờ có con trai tài ba làm nên chuyện mát mặt phụ mẫu, tiểu Locke cũng có chút công trạng trong quân đội, nên mẫu thân hắn cũng được nhờ, những người trước đây coi thường nàng bây giờ cũng không tùy tiện như vậy nữa. Tia dù chưa quen lắm, nhưng trong lòng cũng vui hơn.
Đi bộ đến cổng thị trấn, lão Locke lại nhắc đến đồng ruộng của mình, tự hỏi liệu những con chuột lang bị đuổi đi ngày hôm qua có quay lại ăn trộm khoai gạo của mình hay không. Tia ôm lấy hơn chục đồng tiền hàng trong tay, đó là số tiền bán trứng kiếm được tối qua, nàng định kiếm hai mảnh vải cho con gái may váy mới trong dịp Tết. Ria chăm sóc hai thân già trong suốt những năm qua cũng đã chịu khổ nhiều, nàng ta sớm đã coi Ria là con gái ruột của mình.
Ria đang dìu phụ thân mình, lão Locke giờ đây mặt vẫn đỏ bừng, có thể nhìn ra tối hôm qua uống quá nhiều, Tia mặc dù đội khăn trùm đầu, mặc quần áo vải lanh dày, nhưng vẫn run rẩy vì lạnh, dù sao hai người đã lớn tuổi, khiến Ria phải lo lắng rất nhiều.
Ba người đi tới cửa trấn, xa xa có một đoàn hắc mã nối đuôi nhau tiến đến, chuông treo trên cổ ngựa vang lên, người nghe quen tiếng đều biết đây là thương đội của lãnh chúa Kedozi đã trở về.
Lão Locke và hai mẹ con hướng mắt nhìn theo, hôm nay xem chừng chưa cần về vội.