Chương 39: Lão Billy Kiêu Ngạo
- Này, lão Locke, vội vàng về nhà như vậy làm gì?
Từ xa xa, một tiếng la lớn truyền đến, người nói chuyện là một vị tiểu quản sự của thương đội.
- Qua đây nào, hôm nay cùng ta uống một ly!
Tiểu quản sự cưỡi ngựa, vui vẻ đi tới.
Lão Locke biết hắn, hắn tên là Bruce, hắn là một vị tiểu quản sự đi theo thương đội vớt không ít chất béo. Không giống với những quản sự mà lãnh chúa quản lý, hoặc là những quản sự của các gia tộc có cổ phần, trong thương đội loại tiểu quản sự này có rất nhiều, đều là làm một chút việc vặt kiếm sống, gọi bọn hắn một tiếng quản sự là nịnh bợ mà thôi.
Mặc dù loại tiểu quản sự này không có nhiều thực quyền, nhưng bọn hắn vẫn làm một chút buôn bán nhỏ, các quản sự trong thương đội sẽ không quản nhiều. Bởi vì nếu có thể có một chân trong thương đội làm tiểu quản sự, thì ai cũng có ô dù sau lưng, hoặc là họ hàng của vị đội trường này, hoặc là con cháu của thương nhân nọ, các quản sự xử lý tốt việc của mình là được, bọn hắn cũng không quan tâm nhiều.
Đương nhiên, chỗ dựa của tên Bruce này cũng không phải nhân vật nhỏ, thúc thúc của hắn chính là quản sự mập Henry, người thu xếp đưa Akano vào trong quân doanh, đồng thời hứa trợ giúp Locke chế tạo tấm chắn. Người quản sự như Henry mới là quản sự chân chính của thương đội, các quản sự như vậy đương nhiên là sẽ không theo thương đội trở về lãnh địa Kedozi. Hiện giờ là thời điểm thu hoạch thành quả thắng lợi chiến tranh, thời gian này mới ra tiền. Sau khi dẫn thương đội đến khu chiếm lĩnh Peters bán hết hàng hóa, Henry lập tức cùng phần lớn bộ phận thương đội trở lại tiền tuyến, mặc dù tiền tuyến vẫn còn hỗn loạn, nhiều nơi vẫn còn chiến tranh, nhưng đâu đâu cũng có vàng.
Còn những quản sự nhỏ như Bruce thì bị Henry đuổi về quê, tuy có thể tránh xa khói lửa chiến tranh, thậm chí có thể về quê đoàn tụ với người thân, nhưng những thương nhân và binh sĩ trong quân đội đều là đám người đánh cược tính mạng để kiếm tiền, từ lâu đã đặt sự sống chết sang một bên. Diller mới là mục tiêu theo đuổi cả đời của bọn hắn, nếu có thể tiếp tục ở lại tiền tuyến và kiếm bộn tiền thì Bruce cũng chẳng về làm gì, nhưng biết sao được, người ta mới là quản sự chân chính, còn hắn chỉ là thằng làm công, chỉ có thể nghe theo lời ông chú mập mạp, ngoan ngoãn trở về quê.
Mặc dù Bruce còn trẻ, chức vị cũng thấp nhưng có tầm nhìn xa, giao tiếp tốt, hòa đồng với mọi người trong thương đội, hơn nữa hắn bị ông chú quanh năm cho về quê nên hắn và mấy vị tiểu đội trưởng rất quen thuộc. Năm ngoái Locke tấn thăng tiểu đội trưởng, chính hắn là người về quê thông báo cho người nhà Locke.
Lão Locke nhìn thấy người năm ngoái mang đến tin vui cho nhà bọn họ, bèn cười nịnh nọt nói:
- Là Bruce đại nhân đấy ư, lần này trở về cũng sớm nhỉ.
Quả là rất sớm, thị trấn khai thác mỏ này là thị trấn hẻo lánh nhất của lãnh địa Kedozi, địa hình nhiều núi đá, đường đi khó khăn nguy hiểm, bình thường đây sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của thương đội. Nhưng lần này thương đội lại đem thị trấn này xếp thứ hai trong hành trình, chỉ đứng sau tòa thành của lãnh chúa Kedozi, còn về lý do, chính nằm ở ngay trước mắt.
Trước kia Bruce còn có thể giả thanh cao trước mặt người nhà Locke, bởi vì mặc dù là tiểu đội trưởng nhưng cũng chỉ mạnh hơn binh lính bình thường một chút. Sau mỗi trận đánh ác liệt, luôn có vài vị tiểu đội trưởng tử vong hoặc mất tích, kém hơn rất nhiều so với chức tiểu quản sự trong đội vận chuyển của hắn. Nhưng giờ đây thời thế đã thay đổi rồi, hắn đang đứng trước mặt người nhà của một vị trung đội trưởng, nhất định phải giữ đủ cung kính, nếu như có lời đàm tiếu nào truyền đến tai Locke đại nhân, thì ông chú mập mạp của hắn sẽ không tha cho hắn.
- Locke đại thúc cứ nói đùa, sao có thể gọi ta là đại nhân cơ chứ, lần này ta có tin tức tốt báo cho ngươi!
Bruce cười nói.
- Ồ? Tin tốt gì?
Lão Locke, Tia và Lia đều tò mò nhìn Bruce, trong lòng bọn họ, tiểu Locke an toàn mới là tin tức tốt nhất.
Bruce nhướm mày, đắc ý nói:
- Tháng trước con trai của ngài, Locke đại nhân đã được đề bạt làm trung đội trưởng.
- Trung đội trưởng?!
Người cất lời không phải ba người lão Locke, mà là những người dân thị trấn khai thác mỏ, họ thấy thương đội trở về nên lần lượt ra xem.
- Đó chẳng phải là cùng cấp với trưởng trấn đấy ư!
Có người kinh ngạc nói, miệng thốt ra câu nói mang theo vài phần hâm mộ.
- Đương nhiên.
Bruce cười nói.
Lão Locke cũng bị lời nói của Bruce làm cho chấn kinh, đứng tại chỗ không biết nên nói cái gì cho phải. Tia cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng cũng không quan tâm Locke là làm chức quan lớn như nào, chỉ cần biết con trai mình bình an vô sự là vừa lòng thỏa ý, lại biết thêm tin Locke thăng chức, nàng vừa vui mừng vừa yên tâm, chỉ cảm thấy mình sinh được một đứa con trai xuất sắc. Ria thì bình tĩnh hơn rất nhiều, trong mắt nàng ánh lên một màu sắc khác, khiến Bruce đứng bên cạnh sững sờ mê mẩn không tìm ra nam bắc.
Cuối cùng vẫn là trưởng trấn ra mặt:
- Tản ra nào, tản ra một chút đi, nhường đường cho thương đội tiến vào trấn.
Người dân trong trấn lục tục bước ra, chắn ngang con đường vốn chẳng rộng chút nào, khiến thương đội bị mắc kẹt ở đó. Mặc dù tối hôm qua lão Billy uống rất nhiều, nhưng hắn có tửu lượng rất khá, hôm nay hắn dậy sớm, vừa kịp nghe thấy tin thương đội trở về nên vội vã mặc quần áo đi đến cổng thị trấn nghênh đón.
Lão Billy cũng nghe được những lời Bruce nói ban nãy, con trai gia đình lão Locke được lãnh chúa thăng chức làm trung đội trưởng? Hắn cũng ngớ người không tin là thật.
“Chẳng nhẽ là chưa tỉnh ngủ?”
Hắn nghĩ thầm rồi lập tức lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt mập mạp của mình.
Sau một hồi cuối cùng cũng nhận ra rằng đây là sự thật và vui sướng tiếp nhận nó. Nếu là mười mấy hai mươi năm trước nghe được tin này, có thể hắn sẽ ghen tị, sẽ không cam lòng, sẽ nghĩ một đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng cùng cấp với mình. Nhưng giờ đây hắn đã bốn mươi tuổi đầu, gần đất xa trời, đã sớm nhìn thấu hồng trần, cho nên là một người cùng trấn, hắn cũng cảm thấy tự hào thay.
Hắn nhất định là tự đắc, theo hắn được biết, quân đội của lãnh chúa chỉ có bốn trung đội, tương ứng với bốn trấn dưới quyền lãnh chúa, mỗi trấn có hai trung đội trưởng, một thị trấn có hai vị trung đội trưởng là cân bằng và thuận tiện cho việc quản lý. Giờ đây Locke cũng được tấn thăng làm trung đội trưởng, nếu như hai vị trung đội trưởng khác của trấn hắn đều bình yên vô sự thì đã quá rõ rồi, thị trấn khai thác mỏ có tận ba vị trung đội trưởng. Ồ, nếu việc này kể ra ngoài, hắn sẽ rất mát mặt trước những trưởng trấn khác.
Nhưng vì lý do cẩn thận và an toàn, lão Billy nhìn thấy người trong trấn tụm lại chúc mừng gia đình lão Locke bèn lặng lẽ kéo Bruce ra một chỗ hỏi nhỏ:
- Tiểu Bruce, nói cho ta biết, Yorkshire cùng Karl không xảy ra chuyện gì chứ.
Bruce cười hì hì nói với lão Billy:
- Billy đại thúc cứ lo xa, Yorkshire đại thúc và Karl đại thúc sức khỏe rất tốt, bọn hắn còn nhắn ngài để dành rượu ngon cho bọn hắn, chờ chiến tranh kết thúc, bọn hắn sẽ tìm ngài uống rượu đây này.
Lão Billy nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Bruce:
- Ngươi nói cho bọn hắn một tiếng, lão Billy này đã để dành một mẻ rượu ngon cho hắn, ủ những bốn năm rồi đấy, chờ bọn hắn trở về, ta mời toàn trấn uống rượu cũng chưa muộn.
Bruce cũng cười, đáp:
- Vậy thì tốt rồi, tới lúc đó ta và thúc thúc ta cũng tới góp một chén nhé.
Bruce và Henry đều không phải người của thị trấn khai thác mỏ, bọn hắn là người của gia tộc thương nhân trong thành bảo của lãnh chúa, cũng chính là người trong thành.
- Chuyện nhỏ ấy mà!
Lão Billy xua tay.
Thị trấn khai thác mỏ lại nghênh đón đêm đen, mặc dù đêm hôm nay không náo nhiệt như hôm qua, nhưng đối với một số người, đêm nay còn đáng nhớ hơn.
Chẳng hạn như gia đình lão Locke, chuyện Locke có thể sống sót ở tiền tuyến nguy hiểm chính là điều mà đại gia đình hắn cảm thấy rất thỏa mãn, lại thêm việc tấn thăng của con trai khiến lão Locke cao hứng không ngủ nổi, Tia thì một câu nhắc tên con, hai câu lại nói về con trong suốt một tuần, còn Ria vô cùng tự hào về đệ đệ tài giỏi của mình.
Bây giờ Locke đã được tấn thăng chức trung đội trưởng, cũng chính là cùng cấp trưởng trấn. Ba đời nhà hắn đều là thường dân, chưa từng xuất hiện đại nhân vật như vậy, lúc này trong lòng lão Locke nghĩ phải mau chóng về nhà, nói tin tức tốt này cho phụ thân, tổ phụ cùng tất cả người thân đã qua đời.
Đáng tiếc lão Locke không có thời gian làm điều đó, các tiểu thương cùng phú hào trong trấn quấn lấy lão Locke không rời, nịnh bợ có, lấy lòng có, thậm chí còn cả cầu hôn. Không chỉ giới thiệu con gái của mình cho Locke, mà còn dẫn thanh niên tài tuấn trong nhà mình tới cho vợ chồng lão Locke nhìn ngắm xem ưng không, khiến Ria cũng được coi trọng lây.
Thật nực cười, thị trấn hiện giờ nào còn thanh niên tài tuấn gì, người có bản lĩnh đều đã đi đánh trận, người ở lại không phải già yếu tàn tật thì là giá áo túi cơm, dựa vào tiền bạc và quan hệ của bậc cha chú để thoát lệnh tòng quân của lãnh chúa. Mặc dù lão Locke và Tia chỉ là những thường dân bình thường, nhưng không phải là người không biết đạo lý. Trước đây quả đúng là hai người đã từng muốn con cái có thể ở rể hoặc làm dâu ở những gia đình phú quý, nhưng giờ đây khác rồi, Locke giỏi giang như vậy, bọn hắn càng không thể tùy tiện định hôn sự cho nữ nhi quý báu của mình.
Không riêng nhà Locke bận rộn, trấn trưởng cũng tất bật không kém, trước đây trong trấn chỉ loanh quanh mấy nhà có quyền thế, nếu như nhất định phải chia nhỏ, thì chính là trấn trưởng, đội trưởng đội phòng vệ, thư ký là đẳng cấp cao nhất; đám người đảm nhiệm các loại chức quan nhỏ như quan trị an, quan thuế vụ,… ở vào đẳng cấp thứ hai; người giàu có và thương nhân ở đẳng cấp thứ ba; còn thường dân là cấp thứ tư. Bây giờ Locke đã thăng chức làm trung đội trưởng ở tiền tuyến, tương lai chiến sự kết thúc, trở về ít nhất cũng phải làm đội trưởng đội phòng vệ, thậm chí còn có khả năng gia nhập vào tư quân của lãnh chúa, đảm nhiệm chức cao, từ đó dẫn người thân của mình đến sống trong thành. Cho nên lúc này trấn trưởng cần chuẩn bị một số việc, chẳng hạn như triệu tập quan thuế vụ, quan trị an và các thủ hạ để thảo luận về các chính sách ưu đãi liên quan cho gia đình Locke, hoặc thu ít thuế hơn, hoặc cử một hai người nhàn rỗi đi giúp gia đình Locke làm việc đồng áng, mặc dù đều là việc nhỏ nhưng những việc này lại dễ lay động lòng người nhất, gia tộc trưởng trấn có thể liên tục ba đời đảm nhiệm chức vụ này không phải là không có đạo lý.
Thị trấn khai thác mỏ liên tục náo nhiệt hai đêm, dường như đem sự náo nhiệt thiếu khuyết mấy năm nay quay trở lại, mọi người trong thị trấn đều mong phu quân cùng con trai mình có thể bình an vô sự nơi tiền tuyến giống Locke. Hoặc xa xỉ hơn là có thể được lãnh chúa đề bạt chức vị cao. Có lẽ trong nhiều năm qua, đây là hai đêm trong số ít lần mà đại bộ phận cư dân trấn khai thác mỏ đều tràn ngập hi vọng.
(Quay trở về tiền tuyến.)
Locke vung roi da, điều khiển con chiến mã hắn đang cưỡi, nó được hắn đặt tên là Blue. Các binh sĩ xung quanh hành quân chỉnh tề, quân kỳ tung bay, điểm dừng tiếp theo là thành phố Bimor. Bọn Locke đã rời khỏi thành Wallier được ba ngày, trong khoảng thời gian này, bọn hắn đi vòng Bạch Linh sơn mạch để cùng binh sĩ còn lại hội quân đúng giờ, cho nên bọn hăn không dám dừng lại nghỉ ngơi suốt cả quãng đường.