Chương 4: Tửu Quán Nghị Sự
Yorkshire đại thúc bước vào cửa, từ tốn cởi bỏ y phục thường ngày, treo lên mắc áo rồi ngồi một bên trên chiếc ghế sô pha. Locke cũng làm theo rồi ngồi ở phía bên kia. Hai nam nhân mặc áo sơ mi bằng da của quân đội cũng không vội nói chuyện. Locke mở bình rượu ra trước, rót một ly đầy cho Yorkshire đại thúc, sau đó mới rót cho mình một ly.“Cạch”- sau tiếng cụng ly, hai người uống cạn ly rượu rồi mới bàn chuyện chính sự.
- Không tệ, ngươi ngày càng trầm ổn, xem ra mấy năm nay tiểu tử ngươi tiến bộ rất nhiều.
Yorkshire đại thúc mở lời nói trước.
Thật không dám tin, trong mắt người ngoài Yorkshire là người vô cùng hào sảng, không tâm cơ, thô kệch lại có thể dạy một người biết trở nên trầm ổn. Xem ra nam nhân này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Yorkshire đại thúc cứ hay nói giỡn, chút điểm trầm ổn ấy có tính gì, đều là học tập từ ngài.
Locke ngại ngùng nói.
- Haha, tiểu tử ngươi mới nói giỡn! Ta đâu dạy ngươi những thứ này, ta là loại người như vậy sao?
Yorkshire đại thúc cười mắng. Dứt lời, cả hai lại cùng bật cười thành tiếng.
- Đại thúc, lần thăng cấp này của ta có hi vọng không?
Locke lại rót cho cả hai một ly, rốt cuộc không nhịn được mở lời hỏi.
- Locke, kể từ khi ngươi tham gia quân ngũ ta chăm sóc ngươi, đến nay đã bốn năm rồi, ta coi ngươi như con ruột, lần thăng chức này nhất định sẽ giúp ngươi.
Yorkshire đại thúc đảm bảo nói, kỳ thực hắn rất thích chàng trai vừa thông minh lại có năng lực này.
- Đại thúc, ta tin tưởng ngài!
Locke thực sự rất tin tưởng ở Yorkshire và coi hắn như trưởng bối để kính nể.
- Có điều, ngoài sự giúp đỡ của đại thúc ra hẳn là chưa đủ, ta cần chuẩn bị thêm gì xin ngài hãy chỉ điểm.
Locke hỏi.
- Một mình ta hỗ trợ là không đủ, ta sẽ kêu lão Karl tới ủng hộ ngươi, còn lại để ngươi tự lo liệu.
Lão Karl là phó trung đội trưởng của bọn họ, nghe nói hắn từng cùng chung hoạn nạn với Yorkshire đại thúc. Trong mắt người ngoài hắn là một người nghiêm túc, một lão quân nhân, nổi tiếng khó tính nhưng lại đối xử rất tốt với binh lính của mình. Locke có ấn tượng tốt về hắn.
- Vâng, còn điều gì đại thúc cứ nói thẳng, ta nghe.
Yorkshire đại thúc hiển nhiên còn có điều gì đó muốn nói.
- Những người có tư cách đề xuất 2 vị trí bị bỏ trống trong cuộc tuyển cử này bao gồm 6 trung và phó trung đội trưởng của 4 đội, đội trưởng đội kỵ binh và đại đội trưởng của chúng ta - Lãnh chúa Kedozi, người còn lại là con trai trưởng của ngài - phó đội trưởng đội kỵ binh, Zoro thiếu gia.
Doanh đội bọn hắn bao gồm bốn trung đội bộ binh, cùng một trung đội kỵ binh. Locke đã nhiều lần chứng kiến trung đội kỵ binh chiến đấu, nói thật, Locke cảm thấy tại địa hình gò đất rộng lớn, đội kỵ binh này có thể khiêu chiến số lượng bộ binh gấp ba lần bọn hắn. Với áo giáp kiên cố, kỵ sĩ trường thương thẳng tắp tăng thêm lực trùng kích của chiến mã khiến cho tuyệt đại đa số bộ binh đều không phải là đối thủ của kỵ binh.
- Trong lần tuyển cử này, lãnh chúa Kedozi sẽ không tham gia, đội trưởng đội kỵ binh cũng vậy. Chỉ có 6 người chúng ta và Zoro thiếu gia. Ta đã dành cho ngươi hai phiếu bầu, phần còn lại ngươi phải tìm cách kiếm thêm hai phiếu nữa.
Yorkshire đại thúc nói với Locke.
- Ta chỉ có chút giao tình với phó trung đội trưởng đội một, còn phó trung đội trưởng đội ba và trung đội trưởng đội thứ tư lại không có giao tình gì. Hơn nữa ta nghe nói hai người bọn họ vẫn đang dưỡng thương.
Locke có sao nói vậy.
- Hừ, trận chiến ác liệt cũng đã kết thúc, hiện tại là thời điểm tốt để vơ vét, hai tên kia mới dưỡng thương hai tuần đã chịu không nổi rồi, bọn hắn đưa người dưới cùng tên tân binh mới bổ sung vào đội đi “dạo chơi” rồi.
Yorkshire đại thúc khinh bỉ nói.
“Dạo chơi” là một thuật ngữ trong quân đội, có nghĩa là đánh chiếm những thôn trang vẫn còn dưới sự cai trị của vương quốc Charlie. Nói đánh chiếm nghe vẫn còn nhẹ, thực chất là càn quét. Với những thôn trang có quy mô nhỏ, không có quân nhân chính quy thì khó lòng cầm cự được. Đại đa số chỉ có dân binh hay thôn dân hung hãn, thôn lớn thì có một hai trăm người, thôn nhỏ loanh quanh mấy chục người, một trung đội cũng đủ xử lý đâu vào đấy. Kỳ thực, hai tháng này dưới sự lãnh đạo của Yorkshire đại thúc, chỉ cần có thời gian thì trung đội bọn hắn cũng được đi “dạo chơi”.
Nhiệm vụ chính của doanh đội bọn hắn chủ yếu là công chiếm những thị trấn vẫn còn chút ít lực lượng phản kháng, và chỉ ở những thành thị với quy mô thị trấn mới có thương nhân, phú nông, thậm chí cả quý tộc. Lãnh chúa Kedozi và đội kỵ binh của hắn không mấy hứng thú với những ngôi làng không sinh lãi đó, chỉ có bốn trung đội bộ binh ở đấy để kiếm chác thêm. Tuy nhiên, thương đội của lãnh chúa Kedozi sẽ thu mua những vật tư mà binh sĩ thu được: Vòng tay bạc tổ truyền, lông thú do thợ săn trong làng thu thập được, thậm chí cả gia súc như ngựa, bò và lừa… cũng không bỏ sót. Ngoài ra còn có một số y phục và giày dép tốt, khi các binh sĩ “quét đến” cũng sẽ giữ lại cho mình.
Các binh sĩ có ranh giới cuối cùng của mình, chí ít không cướp lương thực, cao tầng của quân doanh cũng nghiêm cấm việc này, nhưng nếu muốn bắt một vài con gà con vịt để cải thiện cơm nước vẫn có thể châm trước. Locke cũng là người nông thôn, ban đầu hắn cũng cảm thấy xấu hổ khi làm những chuyện ức hiếp dân thường này, nhưng sau khi trải qua chiến tranh hi sinh chết chóc, hắn cũng không biết mình nên đối với những người dân Charlie ấy bằng thái độ gì.
Có căm hận cũng có áy náy đối với những người dân thường tản cư bị ép cho không còn cách sống yên ổn. Nhưng mà việc này cũng không ngăn cản Locke phát tài, hắn cũng cần sinh tồn, cần làm cho người nhà cùng thủ hạ của mình sống tốt hơn. Túi tiền Locke trước đây rất rủng rỉnh, thường xuyên gửi tiền về cho gia đình, mời thuộc hạ đi uống rượu, dùng chính là tiền mà hắn phát tài khi đó.
- Đại thúc, chúng ta đã gần một tuần không đi “dạo chơi” rồi, chắc cũng sắp khởi hành rồi nhỉ?
Trở lại chủ đề chính, Locke hỏi.
- Ừ, đã có quyết định rồi, lãnh chúa đại nhân muốn chúng ta hợp lực với đại đội của lãnh chúa Kasher ở binh đoàn thứ bảy tiến công thành Fareins, đây cũng là nguyên nhân muốn tuyển cử ra hai vị trung đội trưởng trong thời gian tới. Hơn nữa, quanh đây cũng không còn thôn nào có tài nguyên gì.
Thành thị cũng có tường thành cùng sông đào bảo vệ, chỉ dựa vào một đại đội hơn 500 người bọn hắn là rất khó làm nên chuyện, cho nên lãnh đạo cấp cao thường xuyên lựa chọn hợp tác cùng đội bạn. Bọn họ tấn công vào lãnh thổ vương quốc Charlie được hai tháng, cũng đánh ba trận chiến dịch cấp thành thị, đều là hợp tác cùng đại đội nói trên. Locke cũng có kinh nghiệm công thành chiến. Mặc dù công thành chiến có tỉ lệ thương vong không thấp, nhưng phần thưởng sau đó lại rất hậu hĩnh. Trong ngày phá thành, quân đội cũng ngầm đồng ý cho các binh sĩ tự mình phát tài để át đi nỗi sợ hãi tử vong. Kỳ thực, ngày phá thành là thời điểm phát tài cực kỳ phong phú cho các binh sĩ. Quân đội của lãnh chúa Kedozi và lãnh chúa Kasher đã hai lần hợp tác.
Hai người vừa uống vừa tán gẫu, chỉ sau một lúc chai rượu đã cạn. Locke mở bình thứ hai và lại rót đầy cho cả hai. Yorkshire đại thúc nâng ly và nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Phó trung đội trưởng của trung đội một cũng là người đến từ thị trấn khai thác mỏ của chúng ta, ta cũng có chút giao tình với hắn, ngươi tặng hắn vài món quà, cùng với sự tác động thêm của ta, tranh thủ nắm lấy một phiếu này. Còn ba người kia ta không quen, vả lại cũng không hợp nhau nên cần chính ngươi nỗ lực.
Trong quân doanh, giữa các binh lính vẫn luôn tồn tại không ít việc bẩn thỉu, huống chi là giai tầng trung đội trưởng. Ngay cả Locke rất được lòng người cũng không dám cam đoan có quan hệ tốt với phân nửa tiểu đội. Biết người biết mặt không biết lòng, đây là lời nói thật.
- Ta khuyên người nên nghĩ cách ở phía Zoro thiếu gia.
Yorkshire đại thúc nói như thể hắn chợt nhớ thêm điều gì đó.
- Zoro thiếu gia và ngươi đều là người trẻ tuổi, 18-19 là có tiếng nói chung rồi, ngươi tìm hắn thị ý trung thành hoặc là dâng nhiều lễ vật, cố gắng là có thể thành công. Nhưng sau này ngươi sẽ là người của thiếu gia.
Lãnh chúa Kedozi không chỉ có một người con trai, mặc dù vương quốc Faustain thịnh hành chế độ con trai trưởng thừa kế tước vị, nhưng không có nghĩa những đứa con trai khác của ngài mất hết cơ hội. Theo những gì hắn biết, chính con trai thứ hai của lãnh chúa đang tạm thời giúp ngài quản lý lãnh thổ.
- Người ta là quý tộc, ta tặng lễ vật gì mới có thể vào mắt hắn chứ?
Locke bất đắc dĩ nói.
- Thôi, để ta nghĩ biện pháp chút đã.
- Ta biết tiểu tử ngươi kiểu gì cũng nghĩ ra cách. Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, phần còn lại phải dựa vào chính ngươi.
Yorkshire đại thúc vỗ vai Locke và nói.
- Được rồi, đại thúc, ta sẽ cố gắng. Nào, uống cạn ly này đi.
Locke nâng ly của mình, cụng ly với Yorkshire đại thúc thêm lần nữa.