Chương 44: Huyết Hồng
Do quân đội sẽ tiến đến Bạch Linh sơn mạch, mà di chuyển trong khu vực núi sâu và rừng già là vô cùng khó khăn đối với đội hậu cần, vì vậy thương đội của quân nhu doanh chỉ có thể chọn lưu lại tại chỗ. Bọn hắn mà đi cùng chẳng nhẽ tính giao dịch với sinh vật ma hóa hay sao?
Bất đắc dĩ, Locke phải tìm đến thương nhân hậu cần Henry để nhờ giúp đỡ, nhóm Akano cần sự trợ giúp của Henry dàn xếp ổn thỏa, tìm một nơi ổn định cuộc sống.
Henry béo vỗ ngực trước mặt Locke, hắn sẽ đảm bảo an toàn cho các nàng, là một quản sự của một thương đội, Henry cũng có một vài thủ hạ dám bỏ mạng mà phục vụ cho mình. Locke cũng thấy hầu hết bọn hắn đều có thực lực của binh lính hạng ba nên cũng nhẹ nhõm phần nào. Vài ngày trước, Henry mang cho hắn một chiếc khiên tròn màu đen có đường kính bằng cánh tay, nó được làm bởi một thợ rèn mà hắn quen ở khu chiếm lĩnh Peters, mặc dù nó chỉ được làm bằng vật liệu quặng thông thường, nhưng người chế tạo nó hẳn là một người có tay nghề cao. Locke đã thử nó, quả thực kiên cố hơn áo giáp bán thân của hắn gấp đôi, thậm chí trọng lượng cũng tương đối nhẹ, cánh tay trái hoàn toàn có thể cử động dễ dàng theo ý muốn.
Locke giờ nợ Henry rất nhiều ân tình, cho nên lần trước có được hơn một nghìn đồng Diller bạc, hắn đều bán cho Henry, Henry cũng không có lừa gạt hắn, tỷ lệ của quân nhu doanh là 2:1, tỷ lệ của mà Henry đưa ra là 3:2, cuối cùng Locke thu về được đầy đủ tám trăm đồng Diller bạc, Locke cũng không tò mò Yorkshire đại thúc có được mấy đồng bạc, hắn tin Yorkshire đại thúc nhất định có con đường riêng, nói không chừng còn có ưu đãi, vả lại đây cũng là cách mỗi cá nhân tự xây dựng mối quan hệ của riêng mình, Locke không thể dựa vào Yorkshire đại thúc quá nhiều, như thế sẽ khiến hắn ngày càng kém cỏi.
Lần vừa rồi là do Locke kiếm chác được một mẻ lớn, may hơn khôn, Yorkshire đại thúc sau đó cũng cảnh cáo hắn không được làm nhiều, theo thói bén rễ rất nguy hiểm. Cho nên Locke coi đó như tiền kiếm một lần, hắn về sau còn tóm tắt tình hình chợ đen ở thành Wallier đưa cho Henry, xem như trả nợ một món ân tình. Gã đó từ lâu đã biết về sự tồn tại của thị trường chợ đen ở Charlie, nhưng cái hắn thiếu chính là một cơ hội. Vị trí mà Locke nói thực sự là một sự trợ giúp kịp thời, chẳng khác gì than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bởi địa điểm của thành Wallier rất đặc thù, nên quân đội của Faustain tạm thời sẽ không càn quét căn cứ này của người Charlie, tin tưởng chợ đen kia sẽ còn tồn tại rất lâu, thậm chí quy mô của nó sẽ ngày càng lớn mạnh.
Không giống như Locke chỉ có thể lựa chọn giao dịch tiền tệ, Henry có nhiều nguồn cung vật tư cần thiết hơn cho dân Charlie, về phần này có hay không thuộc về tư thông với địch, đừng nói giỡn, chỉ cần xem vị trí của thành Wallier, đã thuộc về khu chiếm lĩnh nội địa của quân đoàn Faustain là biết, thành phố này tạm thời được bỏ qua chỉ vì nóng lòng chiếm lĩnh những nơi khác, một khi chiến sự tiền tuyến kết thúc, thị trấn nhỏ này bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá. Hơn nữa, thành Wallier chỉ là một thành phố được tạo thành từ một nhóm dân nghèo và người tị nạn, gần như không có tính uy hiếp.
Sau khi biết tin, Henry rất kinh ngạc vì Locke dám một mình dẫn người đến chợ đen ở Charlie, đây quả là một thanh niên có dũng khí và trí tuệ, Henry nghĩ như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, đó nhất định là một đêm khó quên, bởi vì trong quân doanh đêm nay không có chuyện được nghỉ ngơi. Lãnh chúa vừa mới trở về đã lập tức ra lệnh cho binh lính dốc hết tốc lực tiến về Bạch Linh sơn mạch ở phía tây và phải đến đó trước bình minh.
Hành quân ban đêm trong mắt binh lính là chuyện bình thường, hơn nữa gần đây không có đại chiến, trạng thái các binh lính rất tốt. Locke chia tay Akano không lâu, với sự giúp đỡ của Henry, nàng và những người còn lại sẽ đến khu vực bị chiếm đóng gần nhất của Faustain, sau khi thương đội được chỉnh đốn xong xuôi, họ sẽ trực tiếp đến trụ sở quân bộ ở sơn cốc Als, có điều đến lúc đó tổng bộ quân sự chắc hẳn sẽ không còn ở sơn cốc Als nữa, thay vào đó vị trí của quân bộ mới sẽ đặt ở thành Bimor.
Thị nữ Lafite dần dần bớt cảnh giác với Locke, có lẽ là bởi vì nàng cùng tuổi với Locke, cũng có thể là bởi vì nàng quanh năm không giao tiếp cùng người khác, cô nàng ngốc luôn trả lời rất nhiều trước mỗi câu hỏi “vu vơ” của Locke. Nếu không phải nhìn thấy sắc mặt Grace tối sầm lại, phỏng chừng Lafite có thể cùng Locke cười nói không điểm dừng.
Christine vẫn là người thân nhất với Locke, nha đâu này gần đây dùng chiêu chen vào giữa, thường xuyên xuất hiện khi Locke và Akano đang ở cùng nhau, sau đó nhảy lên ôm eo Locke để quấy rầy hai người họ, Akano thay vì tức giận ngược lại sinh ra một loại tình mẫu tử yêu mến cô bé Christine hơn. Điều này vô hình chung khiến hai người phụ nữ cách nhau hơn mười tuổi hình thành một tình bạn không có khoảng cách tuổi tác.
Grace vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ban đầu nàng còn nghĩ đến việc đào thoát hay tìm một đường ra khác, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, không biết nàng đang suy tính gì trong lòng. Locke có đôi khi cảm thấy mình rất kỳ quái, hắn có thể lợi dụng nữ nhân này để trở nên mạnh hơn, hoặc dùng vũ lực ép nàng ta, nhưng hắn lại không làm vậy, ngược lại, còn sinh ra ý muốn bảo vệ nàng, nữ nhân này đa phần đều rất bình tĩnh khiến Locke liên tưởng tới lãnh chúa Kedozi, hai người bọn họ rất có khả năng là cùng một loại người - loại người âm trầm, suy tính giỏi, mà loại người này trời sinh đã khắc chế kiểu tứ chi phát triển như hắn, Locke luôn phải tự an ủi mình như vậy.
Đối với việc Locke tạm thời rời đi, Akano đương nhiên là người không muốn nhất, nhưng đây là quân đội, Locke nhất định phải đi. Trong thời khắc ly biệt, Akano ngoài việc dùng một cái ôm để biểu đạt sự lưu luyến của mình, thì nàng chỉ có thể dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình khiến Locke tan chảy. Locke đã đưa cho Akano phần lớn số Diller của mình cho nàng quản lý, bởi hắn biết so với người thô kệch như hắn, cô gái từng làm bà chủ này sẽ biết thu xếp chỗ tiền kia tốt hơn. Những ngày ở thương đội, Akano cũng không nhàn rỗi, nàng tích cực quan sát, học tập cách Henry giao dịch, vốn chỉ là những giao dịch thông thường nên Henry cũng không che giấu điều gì, cho nên Akano đã học được không ít. Sau khi Locke nói với Akano rằng đám lưu manh ức hiếp nàng ở thị trấn Giza đã bị hắn thu phục, Akano ngay lập tức nảy ra ý định giao dịch, thương đội của lãnh chúa thường xuyên qua lại giữa tiền tuyến và khu chiếm lĩnh Peters, trên đường đi ngang qua thị trấn Giza, Akano cũng suy nghĩ đến việc làm một số chuyện, nàng không muốn trở thành một chiếc bình hoa di động vô dụng.
Christine là người tỏ ra bất đắc dĩ nhất về việc Locke sắp rời đi, nàng sợ Locke cũng giống như người thân của mình, một đi không trở lại, như ông nội của nàng chẳng hạn. Cô bé không có cách nào giữ Locke lại, chỉ có thể khóc lóc, Locke rất cảm động, cảm thấy mấy ngày nay mình không có uổng công thương yêu Christine.
Grace dùng ánh mắt dò xét nhìn Locke một hồi mới cất tiếng:
- Ngươi sẽ không chết đúng không?
Nàng chỉ nói đúng một câu như vậy, nhưng chỉ một câu đã đủ khiến Locke suýt chút nữa khiếp sợ ngã từ trên ngựa xuống, ngay sau đó vội vàng điều chỉnh lại ngựa. Locke cũng có chút nghĩ tới Grace, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút run rẩy, mặc dù Locke không cần sợ hãi Grace đến thế. Cô hầu gái Lafite đứng sau lưng tiểu thư đã ném cho Locke một cái nhìn chế nhạo khi thấy cảnh đó.
Doanh đội bọn hắn có hơn 500 người, binh sĩ chiến đấu chân chính là hơn 400 người, các binh sĩ dùng hết sức lực xông lên phía trước, lãnh chúa lại ra mệnh lệnh, sau khi đến biên giới Bạch Linh sơn mạch, bọn họ sẽ nghỉ ngơi hai giờ.
(Trong thành phố Odis)
Một dãy cung điện cao chót vót, nguy nga nhưng vô hồn, tràn đầy tử khí tọa lại trong một mảnh núi non trùng điệp, tường thành vẫn cao thẳng tắp, tháp tên vẫn còn nguyên vẹn, những cột đá hoa cương xám xịt uy nghiêm ở cửa thành vẫn toát lên vẻ huy hoàng mà thành phố từng có. Nhưng vào lúc này, trong thành lại không có nhiều thanh âm, ngay cả những ngôi nhà thắp đèn dầu cũng hòa vào sự trầm tĩnh chung.
Không sai, đây là vương đô của Charlie - thành phố Odis, thành phố hoàng gia này nằm trên đỉnh núi, tòa thành đó đã được các đời vua nối tiếp của Charlie gọi với ngụ ý là thành trì huy hoàng, nhưng giờ đây nó đã sắp bước vào phần mộ.
Trong cung điện, binh sĩ tuần tra, quan truyền lệnh, tướng quân, người hầu, cung nữ và quý tộc đều vội vàng làm lấy việc của mình, điều này không phù hợp với sự yên tĩnh chung của vương đô, mặc dù có thể nói là Charlie đã bị đánh bại, nhưng có thể nhìn ra tầng lớp quý tộc thượng lưu vẫn chưa bỏ cuộc.
Trong sảnh trung tâm, trời đã vào khuya, quốc vương đương nhiệm đã 50 tuổi của Charlie vẫn đang cùng các đại thần xử lý chiến sự. Vị quốc vương cai trị Charlie này chỉ hơn quốc vương Faustain vài tuổi, nhưng lại trông già nua hơn quốc vương Faustain không chỉ một bậc. Mái tóc bạc phơ tùy ý xõa trên vai, trên đầu đội chiếc vương miện nặng trịch, mặc một chiếc áo choàng lụa màu vàng nhạt, quốc vương Charlie đang yên lặng lắng nghe lời kể của một viên quan bên dưới.
- Vậy là công chúa Angelina của Faustain đã đến lãnh thổ chúng ta?
Quốc vương hỏi.
- Vâng.
Viên quan này hẳn là xử lý những nhiệm vụ trọng tối, chiếc quan bào màu sẫm của hắn ta không giống với những đại thần và tướng quân xung quanh.
- Ta cho là nên nắm bắt tin tức mà Tử tước Moss cung cấp, bắt nàng công chúa của Faustain dám xâm nhập lãnh thổ nước ta lại.
Một vị tướng quân đứng ra nói.
Đây là một câu nói hết sức thừa thãi, bây giờ quân đội của Faustain cũng đã bắt đầu tiến sâu vào nội địa lãnh thổ Charlie rồi.
- Theo tình báo, vị công chúa Angelina này là đứa con gái mà quốc vương Faustain cưng chiều nhất, cũng là muội muội duy nhất của hoàng tử Kensell.
Một vị đại thần có chiếc mũi khoằm đứng lên và nói, đây là đại thần tài chính của Charlie.
Mặc dù đại thần tài chính không nói rõ ràng, nhưng những người ở đây đều biết rõ, chỉ cần bắt được vị công chúa này, bọn hắn có thể mượn cơ hội áp chế Faustain.
Việc này khiến những người còn lại bên trong cung điện cùng lên tiếng, tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ rằng phải bắt được công chúa Angelina, đó có thể là cái phao cứu mạng cuối cùng của bọn hắn.
- Đã phái người đi chưa?
Thanh âm của quốc vương không lớn, nhưng lại áp chế đám người đang nghị luận phía dưới .
Mặc dù tình báo này vừa mới đến tai quốc vương Charlie, nhưng trước đó những bộ ngành liên quan, thậm chí một số đại thần tinh thông tình báo cũng đã biết trước.
- Hạ thần đã gửi binh đoàn trinh sát đi do thám.
Một vị tướng quân nói.
Mặc dù trên chiến trường lính trinh sát là con mắt của quân đội, phần lớn đều tinh thông cung tiễn, mỗi người đều là tinh nhuệ, ám sát hay bắt giữ đều nằm trong khả năng của bọn hắn.
- Hầu tước Phillip ở thành Entel và Hầu tước Campbell của thành Ellis cũng đã nhận được tin tức, bọn hắn cũng đã điều động một số tinh nhuệ của mình.
Một vị đại thần nào đó bên quân bộ nói.
- Chưa đủ!
Quốc vương nói.
- Phái thêm Huyết hồng đi.
Faustain có ám vệ, Charlie tất nhiên cũng có đội quân bí mật của riêng mình. Huyết hồng đã từng truyền lưu bên trong cao tầng Charlie một độ, chi đội này chỉ hiệu lực cho vương thất, chịu trách nhiệm giám sát các quý tộc và trừng phạt những kẻ nổi loạn, khiến người ta vừa nghe danh đã khiếp sợ. Nhưng hiện tại, trong thời khắc Charlie đang nguy nan, đội ngũ này cũng xuất hiện, rất nhiều quân đội đã từng hợp tác với Huyết hồng.
- Hãy cử đội một và đội ba của Huyết hồng đi!
Quốc vương Charlie nói.
Các đại thần đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy lệnh, sau đó bèn thở phào nhẹ nhõm. Đấy là phần tinh nhuệ nhất của Huyết hồng, cho đến nay chỉ còn lại ba đội, lần này quốc vương phái ra hai đội tức là muốn chơi liều một lần.