Chương 62: Chuẩn Bị Trước Khi Đi
Hai ngày tiếp sau, Locke vẫn như cũ thu hái trái cây và giết cua làm thức ăn cho hai người, việc cấp bách nhất hiện tại chính là khôi phục thể lực và chữa trị thương thế.
Phần lớn thương thế của Locke đều là vết thương ngoài da, nhưng nhìn khá đáng sợ, nhưng sau khi được đấu khí làm dịu đại đa số đều đã từ từ lành lại, chỉ có chỗ ngực gãy mất hai cái xương sườn là tương đối nghiêm trọng, cũng may Locke đã trải qua nhiều năm chiến tranh gặp phải vô số vết thương cho nên hắn rất có kinh nghiệm, dùng tay tự nối lại xương sườn bị gãy của mình, nhưng xương cốt phải mất một thời gian dài mới phục hồi. Angelina cũng đã có thể xuống mặt đất tùy ý đi lại, không giống Locke chỉ cần ăn uống và luyện tập đấu khí là có thể khôi phục thân thể. Còn Angelina cần khôi phục tinh thần lực, trong trường hợp không có thuốc, chỉ có thể chậm rãi tĩnh tọa, ngày hôm qua nàng đã bắt đầu tọa thiền, nhưng cho đến nay hiệu quả quá mức bé nhỏ.
- Đáng tiếc số thuốc Thâm Lam mà ta mang theo đều bị thất lạc ở trong xe ngựa, nếu không tốc độ khôi phục nhất định sẽ rất nhanh.
Lúc Angelina tu luyện vẫn luôn than thở như vậy.
- Hoặc là Trạm Lam Chi Thủy cũng tốt, trước khi rời đi ta hỏi xin sư phụ mấy bình thì tốt.
Locke nghe xong mấy lời này thì không nói nên lời, hóa ra vẫn là không thể so sánh được, hắn thậm chí còn không biết hình dáng thuốc trông như thế nào, ấy thế mà Angelina còn dùng thuốc như uống nước.
- Ta thích hợp dùng thuốc gì?
Locke hỏi Angelina.
Angelina nhìn Locke, suy nghĩ một chút, nói:
- Kỵ sĩ mà…, mấy loại như Thể Lực dùng một lần hoặc Phẫn Nộ ta không khuyến khích ngươi dùng, bởi sẽ để lại di chứng về sau. Thuốc Johnson cũng không tệ, mà thuốc Ngưng Tụ Ý Chí cũng rất được, tương đối thích hợp cho những người mới nhập môn như ngươi.
Angelina nói ra tên của một loạt các loại thuốc, Locke chưa từng nghe qua bất kỳ loại nào.
- Còn thuốc Hồng Sa thì sao?
Đây là loại thuốc mà Yorkshire đại thúc từng nói cho hắn. Đây cũng là một trong những loại thuốc có thể dùng quân công hối đoái ở quân bộ của quân đoàn Hùng Ưng, nó cũng là một loại thuốc tương đối phổ biến, phù hợp với tầng lớp sĩ quan trung hạ tầng trở xuống và quân công không nhiều như bọn hắn.
- Thuốc Hồng Sa? Ta chưa từng nghe nói qua, nó có tác dụng gì?
Angelina nghi hoặc hỏi lại, làm gì có tên một loại ma dược mà nàng chưa từng nghe nói qua chứ.
- Nghe nói sử dụng xong, người dùng có thể tăng cường lực lượng cùng sức đề kháng chống cự một hồi.
Locke thành thật trả lời, lực lượng cùng sức chống cự là thủ đoạn trọng yếu nhất trên chiến trường, nếu như có thể tăng lên một điểm, cũng đồng nghĩa với có thể tăng thêm một phần hi vọng sống sót, khó trách các sĩ quan tầng thấp đều lựa chọn loại thuốc này.
- Sao ta nghe công dụng giống loại thuốc Johnson vậy?
Angelina nói:
- Nhưng thuốc Johnson có thể vĩnh viễn tăng một số sức mạnh và sự dẻo dai.
Cho dù không cần động não, Locke cũng biết những loại thuốc có thể gia tăng thuộc tính vĩnh cửu đều rất trân quý, quá xa vời đối với hắn.
- Chờ hai chúng ta còn sống trở về, ta sẽ bảo ca ca ban thưởng cho ngươi một đống lớn thuốc quý, đầy đủ trọn gói để trở thành kỵ sĩ thực tập trung cấp.
Angelina dí dỏm nói.
Locke còn kém kỵ sĩ thực tập trung cấp những hai bậc, huống chi hắn mới vừa đạt tới cấp độ kỵ sĩ thực tập nhập môn không lâu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Locke không dám mơ tưởng quá viển vông.
Sau khi biết rõ xung quanh hai người rất có thể có một con cua đã tấn cấp thành sinh vật ma hóa, nên việc phải rời đi là không thể tránh khỏi. Locke tàn sát nhiều tộc nhân của con cua vương kia như vậy, sau khi tỉnh lại nó nhất định sẽ tìm Locke liều mạng, hiện tại đại khái chính là như Angelina nói, nó đang ngủ đông. Nhưng cả hai vẫn quyết định rời khỏi đây ngay sau khi vết thương và sức lực bình phục. Ai biết được nhỡ đâu con cua vương đang từ trạng thái ngủ đông đột ngột bừng tỉnh rồi tìm bọn hắn gây sự. Luôn sống trong tình trạng nguy hiểm tiềm ẩn, cả hai đều không thể ngủ ngon giấc.
Nói đến ngủ, điều thú vị hơn là từ sau khi đan xong thảm cỏ, Locke đã không tiếp tục đan thêm tấm lớn hơn. Mỗi đêm hai người ngủ sát gần nhau, đương nhiên Locke không để tay mình đi chơi xa như trước đó, dù sao Angelina mấy hôm trước là do còn hôn mê, hiện giờ đã tỉnh dậy, vả lại Locke đâu dám quên nàng là công chúa. Đương nhiên, hắn cũng không để ý sau khi ngủ phát sinh chuyện gì, chỉ biết có mấy lần nửa đêm hắn tỉnh lại thì phát hiện nếu không phải là cánh tay của mình đang ôm lấy eo Angelina, thì là tay nàng đang ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Vậy đấy!
Angelina từng đỏ mặt ngượng ngùng hỏi:
- Sao ngươi không đan thêm thảm cỏ nữa?
- Ta làm gì có thời gian, vừa phải tìm đồ ăn vừa phải khôi phục thương thế.
Locke vô tội trả lời.
Angelina cắn răng trừng mắt nhìn Locke, chỉ có thể chấp nhận.
Locke mấy ngày nay làm thêm mấy “bình nước”, tuy rằng trong rừng rậm không thiếu nước, nhưng Locke vẫn chuẩn bị mang theo đủ nước ngọt đề phòng vạn nhất. Về phần thức ăn, Locke đã một mẻ hốt gọn hết lũ cua trên bãi cát xung quanh hồ nước mặn, thu hoạch tổng cộng tám con. Tất cả đều bóc vỏ, rút gân, đổ lên một tầng nước mặn trong hồ, sau đó vào lúc buổi trưa nắng gắt nhất ném trên đá phơi khô, hắn định làm thành thịt khô. Làm vậy dễ bảo quản hơn, không dễ bị thối rữa. Locke nói với Angelina như vậy, nàng lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ luôn có người cơm bưng nước rót tận miệng, chưa từng nghe nói đến thịt khô chứ đừng nói đến ăn, nên vừa nghe thấy thế nàng vừa tò mò vừa cảm thấy thú vị.
Lúc Locke ướp thịt khô mới chú ý tới, mấy ngày nay hai người bọn hắn phần lớn đều ăn cua, thịt của loại này có vị mặn nồng tự nhiên, có thể bổ sung muối cho hai người bọn họ. Nếu sau khi rời khi bọn hắn ăn hết đám thịt cua này thì biết tìm đâu ra muối để bổ sung đây, không có muối tức là không có sức mạnh, Locke cuối cùng quyết định đổ đầy một bình nước mặn trong hồ mang đi.
Về phần trái cây, loại trái cây màu trắng giống như quả nho, bởi vì chứa quá nhiều nước, không tiện mang theo, Locke đem tất cả phơi khô, thịt quả vốn đầy đặn chỉ còn lại một lớp rất mỏng, có lẽ hương vị ban đầu của trái cây này rất nhạt nhẽo, cho nên khi phơi khô cũng không lên được chút hương vị nào, ưu điểm là dễ mang theo và số lượng nhiều mới khiến Locke chọn mang theo một ít.
Chiếc áo khoác rách nát của Locke được hắn tận dụng “triệt để”, hắn xé ra làm một chiếc ba lô đơn giản chứa thức ăn và nước uống. Chiếc ba lô này rất có thể là hy vọng sống sót trở ra của bọn hắn để thoát khỏi Bạch Linh sơn mạch. Cởi bỏ áo khoác ngoài, nửa người trên của Locke chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ và áo ngắn, mỗi sáng hắn đều có một loại ảo giác chính mình sắp chết cóng, cũng may có Angelina làm nguồn nhiệt cho hắn.
Mặc dù quần áo của Angelina cũng rách nát nhưng ít ra vẫn có thể chống lạnh. Locke thể chất cường tráng hơn nhiều so với Angelina, mà vẫn cảm thấy giá, nên Angelina mặc dù mặc quần áo, nhưng buổi đêm vẫn thường xuyên bị lạnh làm tỉnh lại.
Không còn cách nào khác, nửa tháng nữa là đến mùa đông, lúc này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, Locke vẫn đốt lửa nhưng đến nửa đêm nó sẽ tự tắt, nhiệt độ quá lạnh giá, Locke không muốn đứng dậy nhóm lại. Trong quân doanh, binh sĩ sẽ quấn một lớp vải lanh xung quanh ngọn đuốc và đổ dầu lên đó. Locke bây giờ đi đâu để lấy dầu chứ? Vải thì còn dễ kiếm, đánh liều xé ống quần là được, nhưng quan trọng là phải có dầu trơn. Cho đến bây giờ ngoại trừ lũ cua và con sói nâu kia, những sinh vật sống duy nhất mà Locke nhìn thấy chỉ có chim bay trên bầu trời.
Mấy ngày nay, Angelina đã học được rất nhiều từ Locke, ít nhất hiện tại nàng đã biết tự may quần áo bị rách cho mình, Angelina vốn là công chúa, vậy mà giờ cũng học tập kỹ năng cắt may, xem ra nàng đã trưởng thành rất nhiều.
Buổi tối hôm đó, Locke lại từ trong rừng trở về, đống trái cây màu trắng trong tay hắn chính là thu hoạch hôm nay. Angelina tiến lên phía trước nghênh đón Locke, kỳ thực mỗi lần Locke rời đi, Angelina luôn lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ có thể ở bên trong sơn động bên hồ chờ đợi, may là nàng cũng biết ngồi thiền để tiêu tốn thời gian, bằng không nàng cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
Mấy ngày nay thời khắc Angelina vui vẻ nhất chính là lúc Locke trở về, cuối cùng cũng có người nói chuyện với nàng, tuy rằng tu luyện ma pháp thường xuyên phải cô độc, nhưng tu luyện ma pháp không phải tự kỷ, ma pháp sư cũng là người, cần giao lưu bình thường.
Trong số thức ăn mà Locke mang về hôm nay có một loại trái cây màu đỏ to bằng ngón tay cái.
- Tìm kiếm lâu như vậy, ta mới phát hiện thêm chủng loại mới này, nàng nhìn xem có thể ăn được không?
Locke hỏi Angelina.
Bây giờ mối quan hệ giữa họ không phải là thường dân và công chúa, cũng không phải cấp trên và cấp dưới, mà chỉ là hai người xui xẻo đồng mệnh tương liên, lưu lạc trong rừng rậm, cho nên lời nói của Locke cũng không còn cẩn trọng như lúc đầu, đôi khi thậm chí còn làm một vài trò đùa giỡn với nhau.
Angelina vén tóc qua tai, cầm lấy loại quả mà Locke tìm về quan sát một hồi. Locke mấy ngày nay tìm được rất nhiều loại trái cây, nhưng tiếc là đều không thể ăn được hoặc ăn vào có tác dụng phụ, chỉ có loại trái cây màu trắng giống trái nho là có thể ăn.
Angelina cau mày quan sát hồi lâu, mới không xác định nói:
- Đây hình như là một loại vật liệu phù chú.
- Vật liệu phù chú?
Locke rất hứng thú với thuật ngữ mới này.
- Ừm, ma pháp sư có đôi khi cần một ít vật liệu để thi pháp mau lẹ hơn, những loại vật liệu này chính là vật liệu phù chú.
Angelina giới thiệu.
- Vậy thứ này có thể giúp nàng niệm chú sao?
Locke kích động nhìn Angelina, hắn hai ngày nay cũng biết Angelina biết ba loại ma pháp, thậm chí còn hưởng thụ Thanh Khiết Thuật một lần, ma pháp quả thực rất lợi hại, Locke thầm cảm thán.
- Đây là Hỏa Vân Quả mang theo một chút nguyên tố hỏa, có thể trợ giúp thi triển ma pháp hệ Hỏa.
Angelina hồi tưởng một hồi sau mới nói ra.
- Còn ta chưa thi triển được.
Angelina đỏ mặt, nàng mới chỉ là ma pháp học đồ cấp nhập môn, hơn nữa thi triển được ba loại ma pháp cũng đã rất giỏi rồi, mặc dù Điểm Quang Thuật cũng chứa một ít ma lực hệ Hỏa, nhưng căn bản là không cần dùng đến loại vật liệu này.
- Thứ này hẳn là rất trân quý.
Locke nói sang chuyện khác, hắn hiện tại đối với vật phẩm có thể tăng cường thực lực và tiền bạc rất có hứng thú.
- Ừm.
Angelina gật đầu, dính đến vật liệu phù chú đều không có thứ gì là rẻ tiền.
- Giàu rồi, giàu rồi…
Locke lẩm bẩm nói, hôm nay hắn gặp được hẳn một khoảng rừng cây nhỏ mọc toàn loại trái cây này, nếu như có thể hái tất cả đem về thì…
- Loại thực vật ma pháp này chung quanh thường có sinh vật ma hóa sinh sống, ngươi không gặp sao?
Angelina nghi ngờ hỏi, Hỏa Vân Quả phẩm cấp mặc dù không cao, nhưng ít nhất cũng là ma dược, có rất nhiều sinh vật ma hóa hệ Hỏa thích ăn nó.
- Ừm, không thấy.
Locke lạnh sống lưng đáp.
- Không nhẽ lại ngủ đông à?
Locke đoán.
- Rất có khả năng là ma thú hệ Hỏa và hệ Thổ đều không thích mùa đông, thường sẽ đi ngủ đông.
Angelina nói.
- Cũng chỉ có nơi này gần Murphy sâm lâm, ma lực nồng hậu đến mức có thể sinh ra Hỏa Vân Quả vào mùa đông, bình thường thứ này đều chín vào mùa hè.
- Xem ra vận may của chúng ta khá được đấy, hai loại sinh vật ma hóa gặp phải đều ngủ đông.
Locke gãi gãi đầu.
- Đúng thế.
Angelina cười duyên một cái.
- Vậy thứ này có thể ăn không?
Locke nhìn chằm chằm vào Hỏa Vân Quả mình vừa thu thập, đột nhiên hỏi.
- Ăn?
Angelina sửng sốt, chính nàng cũng không biết nên chỉ đáp cầm chừng:
- Chắc là được.