Chương 72: Trở Về (Thượng)
Sau khi được Angelina phổ cập kiến thức khoa học, hắn cũng nắm được một chút chuyện liên quan tới ma pháp. Quang hệ có năng lực tự phục hồi, thịt sói có thể bảo quản tươi lâu như vậy, đoán chừng là nhờ ma lực Quang hệ vẫn luôn chữa trị hoạt tính trong bắp thịt con sói.
Locke ăn ngấu nghiến miếng thịt nướng trong miệng, hắn chưa từng ăn thịt sinh vật ma hóa, nay đã được nếm thịt ma thú, đương nhiên không muốn lãng phí, hơn nữa Yorkshire đại thúc từng nói cho hắn biết máu thịt ma thú đối với kỵ sĩ như bọn hắn rất bổ dưỡng, hắn càng không thể bỏ qua.
Angelina hiện tại mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng nếu so về thể chất thì đã có thể sánh bằng một binh lính hạng ba khổ luyện trong doanh trại mấy năm, đây đều là dựa vào ăn thịt ma thú và sinh vật ma hóa. Trên thế giới này, đại đa số người là nhờ hoàn cảnh sinh ra quyết định độ cao của bản thân và trình độ mà mình đạt được.
Thịt sói và thịt ngựa đều là loại thịt mà Locke ghét ăn, một loại thì chát, một loại thì chua, nếu như không phải bất đắc dĩ, Locke tuyệt đối sẽ không ăn hai loại thịt này, hắn thà gặm bánh mì đen còn hơn.
Nhưng thịt của sói Ánh Trăng lại khác với thịt sói thông thường, Locke không cảm thấy vị chát, ngược lại có mùi vị mềm dẻo, giống như ăn thịt chó. Thịt chó và thịt gà là hai món ăn yêu thích của Locke, khi còn là tiểu đội trưởng, hắn thường dẫn các huynh đệ trong tiểu đội tìm đến những ngôi làng bị chiếm lĩnh ở Charlie để tìm đồ ăn ngon.
Thịt ngon nên hắn cũng ăn nhiều hơn một chút đi, cũng có thể là do Locke quá đói bụng, cũng có thể là vì hắn đang khôi phục thân thể nên cần bổ sung dinh dưỡng, chỉ ngồi ăn có một lúc, hắn đã xử lý ngon lành lượng thịt gần bằng lượng cơm trong hai ngày bình thường của hắn, mà đây chỉ là thuần ăn thịt.
Cũng may thân thể sói Ánh Trăng đủ lớn, bây giờ còn có tuyết giữ tươi, hai người bọn họ ăn một tuần cũng không thành vấn đề.
Sau khi ăn xong, Angelina sờ sờ cái bụng tròn trịa của mình, nàng ăn no cảm tưởng cái bụng nhỏ xinh muốn vỡ ra đến nơi, nằm gọn trong ngực Locke nghỉ ngơi, trước đó nàng chưa từng nghĩ tới bản thân lại ăn một bữa ăn nhiều thịt như vậy. Cũng may là thời gian vất vả vừa rồi đã khiến nàng gầy đi rất nhiều, cho nên có ăn quá đà một bữa cũng không sợ tăng cân.
Giờ đây giữa Angelina và Locke đã không còn khoảng cách, không còn là giữa công chúa và thường dân như lúc Locke mới cứu Angelina nữa, lúc này bọn họ chỉ có thể sống dựa dẫm vào nhau.
Buổi tối, Locke chờ lúc hắn và Angelina tu luyện xong xuôi chuẩn bị đi ngủ mới nói với nàng:
- Ba ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành!
Angelina gật đầu đồng ý, rồi cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi.
Dù đã ở bên nhau lâu, cũng hôn nhau không ít lần, nhưng cả hai vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Một là hiện tại Locke thực sự vẫn không dám làm gì Angelina, hai người còn phải ra ngoài gặp bằng hữu, cấp dưới, cấp trên… nếu để các quý tộc biết Locke chỉ là một binh sĩ xuất thân thường dân, thế mà lại dám cấu kết với công chúa, đoán chừng kết cục cuối cùng của Locke chính là bị treo cổ.
Thêm vào nữa Angelina cũng chưa “chín”, nàng mới mười sáu tuổi, tuy rằng vào độ tuổi này Locke cũng đã không còn là xử nam, đại đa số dân thường ở Faustain cũng đều kết hôn sinh con ở tuổi này, nhưng Angelina là vương thất, các thành viên hoàng tộc quy định chỉ được kết hôn hoặc gả đi khi đủ mười tám tuổi, điều này nhằm đảm bảo chất lượng cao và sự thuần khiết cho dòng máu hoàng gia.
Về phần vì sao Locke không còn là xử nam thì… ừm, tại vì trong hai năm hắn mới tòng quân, mỗi ngày đều phải đối mặt với sinh tử, nếu không thể phát tiết, Locke thực sự không biết liệu mình có thể chịu đựng được không. Vào thời điểm đó, Locke là khách quen của quân nhu doanh.
…
Ba ngày sau, Locke cùng Angelina mang theo rất nhiều cảm khái nhìn cái sơn động nhỏ nơi bọn hắn đã ở hơn hai mươi ngày, hôm nay hai người sẽ rời đi.
Trước khi rời đi, Angelina dùng ánh mắt sáng rực nhìn kỹ lại một lượt từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây, nàng là người có ấn tượng sâu sắc nhất với hết thảy mọi thứ xung quanh.
- Đi thôi.
Locke nói với Angelina, hắn đã sớm xác định được phương hướng đi.
Lúc này hai người đã không còn bộ dáng dã nhân giống như lúc trước, Locke dùng dao găm cạo râu ria, thân thể cũng đã khôi phục phân nửa, cộng thêm ma hạch sói Ánh Trăng hộ thể, hắn đã trực tiếp để trần thân thể lăn lộn mấy vòng trong đống tuyết, mùi hôi bám trên người cũng không còn, thêm vào đó Angelina cũng thi triển Thanh Khiết Thuật lên người hắn, Locke giờ đây từ một dã nhân đã biến thành một gã thợ săn.
Tại sao lại gọi là thợ săn, bởi vì trên người Locke bây giờ được bao phủ bởi các loại lông động vật, đủ loại màu sắc hình dạng, tất cả đều là đám động vật nhỏ mà Angelina bắt được lúc trước. Trước đó Angelina may vá rất tệ nên Locke phải ngồi sửa lại một lượt mới mặc được.
Angelina thì hoàn toàn hiện ra khí chất quý tộc của mình, bộ lông sói trắng mịn như ánh trăng của con ma thú kia đã được Locke làm thành một bộ y phục hoàn chỉnh cho Angelina, da lông ở đầu sói làm thành mũ, đuôi làm khăn quàng cổ, da lông trên thân thể sói làm thành áo khoác và váy dài, da lông trên tứ chi làm thành một đôi giày và một đôi găng tay.
Lúc này, Angelina hoàn toàn được bao bọc trong da lông của sói Ánh Trăng, đừng nói là lạnh, nàng chỉ mới bước đi hai bước liền cảm thấy nóng.
- Sao ngươi không tự làm cho mình một bộ?
Angelina trách mắng, da lông sói Ánh Trăng lớn như vậy, nhưng Locke lại chỉ làm y phục cho nàng, còn hắn lại mặc một chiếc áo choàng ngắn được chắp vá từ da lông đám động vật nhỏ. Sự hy sinh nhỏ nhặt ấy đủ khiến Angelina cảm động, nhưng cũng lại oán trách hắn đã không quan tâm đến bản thân, dù sao thân thể hắn cũng mới hồi phục chưa lâu.
- Nàng mặc mới đẹp, ta mặc vào chính là lãng phí, ta mặc cái này là được rồi.
Locke nhăn nhở cười rồi chỉ chỉ vào y phục “vá tạm” trên người mình, nói.
Angelina từng mặc những bộ y phục tốt hơn thế này nhiều, mặc dù sói Ánh Trăng là ma thú Quang hệ hiếm thấy, nhưng cũng chỉ là ma thú sơ cấp mà thôi. Trong tủ quần áo của Angelina trong vương cung có cất giữ một bộ y phục da gấu làm từ da lông ma thú cao cấp, so về độ trân quý, bộ y phục kia tất nhiên còn quý hơn nhiều bộ quần áo làm từ da lông sói Ánh Trăng nàng đang mặc, nhưng Angelina vẫn thích bộ quần áo Locke may cho nàng hơn.
Không cần cảm ơn nhiều, Angelina chỉ là tiến lên nắm chặt tay Locke, hai người cùng nhau rời đi.
Tuyết đã ngừng rơi được ba ngày, nhưng tuyết trên Bạch Linh sơn mạch không có dấu hiệu tan chảy, hai người bước đi trong núi, mỗi bước đi đều để lại dấu chân sâu đến đầu gối.
Locke đi rất cẩn thận, bởi vì tuyết rất sâu, không nhìn thấy có gì dưới đó, nếu có động hoặc cạm bẫy, hai người không kịp tránh sẽ bị thương ngay. Đi cẩn thận đồng nghĩa với việc đi chậm, bọn hắn khởi hành từ rạng sáng, mãi đến xế chiều mới đi qua một nửa đỉnh núi.
Trước khi trời tối, Locke tìm thấy một chỗ khuất gió có thể nghỉ chân, dựa vào tảng đá nghỉ tạm. Không có hang động ở lại thì không thể nhóm lửa, nên cả hai không ăn được đồ ăn nóng, nhưng nhờ Angelina dùng Điểm Quang Thuật làm chín thịt sói, nhìn mấy miếng thịt chín dần đều chỉ trong chốc lát, Locke thầm cảm thán:
- Ma pháp quả thực là tiện dụng!
Angelina mím môi khẽ cười, nàng thích Locke khen mình, Angelina từ nhỏ đã ưu tú nổi bật, bất kỳ ai nhìn thấy thiên phú của nàng đều sẽ hết lời khen ngợi, tuy rằng gần đây Angelina đã trưởng thành, cũng không quá để tâm đến những lời nịnh hót ấy, nhưng khi được Locke khen, Angelina vẫn rất vui.
- Nếu như ngươi muốn học, đợi khi nào trở về ta sẽ để sư phụ ma pháp kiểm tra xem ngươi có thiên phú hay không.
Angelina nói với Locke.
- Sau này rồi tính.
Locke lắc đầu, mặc dù rất hâm mộ nhưng Locke vẫn biết tự lượng sức mình, giờ đây hắn mới biết được vài mặt chữ, cũng không tinh thông tính toán, có thể nói đầu óc hắn quả thực không linh hoạt lắm. Angelina từng nói rằng bất cứ ai có thiên phú ma pháp đều là thiên tài. Mà thiên tài là như thế nào, Angelina chính là ví dụ sống đấy thôi.
“Akano nói không chừng lại có thiên phú.”
Locke thầm nghĩ.
Nàng thế mà cũng tự học viết chữ và tính toán, thêm vào sự khôn ngoan mà nàng hình thành nên từ khi còn là một bà chủ tửu quán, nàng có đầy đủ phẩm chất của một thiên tài đấy chứ. Nhưng Locke không có gan tiến cử Akano, hai người này đều có thể coi là nữ nhân của hắn, một người là thường dân thấp kém của Charlie, người còn lại là công chúa tôn quý của Faustain, nếu cả hai gặp nhau, Akano nhất định sẽ là người chịu thiệt thòi.
Locke rất quan tâm đến nữ nhân của mình, trước đây Akano đã nguyện ý đi theo hắn từ lúc hắn còn chưa tấn thăng, còn vì hắn mà bày mưu tính kế, hắn sẽ không phụ lòng Akano. Nghĩ đến Akano, Locke bỗng chạnh lòng, không biết bây giờ nàng sống thế nào, đám huynh đệ của hắn vẫn còn sống, hẳn là sẽ không để Akano chịu thiệt thòi, nhưng dù sao cũng không phải người của mình, đâu thể chăm sóc mãi được, Locke thiết nghĩ mình cần phải nhanh chóng trở về.
Hai ngươi di chuyển rất chậm chạp, dù sao Locke cũng không muốn xảy ra thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Một thường dân, một công chúa nắm tay nhau gian nan đi trong tuyết, đi mãi cho đến một tuần rưỡi sau, khi nhìn thấy chung quanh đã không còn rừng rậm và sơn mạch, trước mắt xuất hiện một bình nguyên rộng lớn. Bọn hắn cuối cùng cũng ra khỏi Bạch Linh sơn mạch!