Chương 43: Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu(2)
Sau khi giới thiệu đơn giản xong, Đậu Trường Sinh cũng biết tuổi lớn một gọi là Chu Lập, Ngưng Cương cảnh thất phẩm, hai vị còn lại là Lý Phóng và Vương Xương, toàn bộ đều là Luyện Khí cảnh bát phẩm.
Lúc trước phán đoán sai lầm về Vạn Tam cho nên chỉ xuất động đội bộ khoái bình thường, nếu là đội phụ trách trọng án này thì sao Vạn Tam có cơ hội quát tháo.
Đậu Trường Sinh nói chuyện phiếm vài câu với ba người, cũng là đang chờ đợi phát hiện qua một lúc vẫn không có người đến đây, trực tiếp chủ động đặt câu hỏi: “Bộ khoái tổ Giáp khác đâu?”
“Bây giờ tổ Giáp chỉ có ba người chúng ta.”
Lý Phóng và Vương Xương im lặng ít nói, người trả lời chính là Chu Lập.
Đậu Trường Sinh tương đối ngạc nhiên, không dám tin mở miệng nói:
“Tổ Giáp là một đội tinh nhuệ một, từ trước tới nay chỉ cần điều động tinh nhuệ, là đủ quân số biên chế.”
“Không có khả năng chỉ có ba người?”
Lý Phóng và Vương Xương hiện ra vẻ khó xử, ấp úng ngượng ngùng mở miệng, Chu Lập lại không có bao nhiêu kiêng kị, thản nhiên mở miệng nói: “Xuất hiện tình huống này, tin rằng trong lòng đại nhân cũng có dự đoán.”
“Còn có Lý Phóng và Vương Xương cũng sẽ không đi đến Tội Sơn, bọn hắn là tới đây xin nghỉ, thân thể không thoải mái muốn trở về nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Ba chúng ta không có quyền không có thế, cũng không có tiền, muốn điều ra tổ Giáp cũng không có năng lực đó.”
“Nhưng hai người bọn họ vẫn còn trẻ, còn thỉnh đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Ta tuổi tác lớn nên một mình ta đi theo đại nhân là được rồi.”
Cái gì?
Thái độ thấy chết không sờn kia của ngươi là gì?
Đây là náo loại nào?
Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu!
Địa thế Thần Đô hiểm yếu, chín ngọn núi bảo vệ xung quanh, năm vùng nước vờn quanh.
Chín ngọn núi giống như chín vị khổng lồ sừng sững trên bầu trời, nằm ở bố phương tám hướng của Thần Đô, bảo vệ Thần Đô an toàn.
Tội Sơn.
Chính là một trong chín ngọn núi.
Trên đường bùn đất rộng lớn, tuấn mã vung bốn vó phi nước đại.
Khuôn mặt Đậu Trường Sinh tái nhợt đang từ từ khôi phục theo thời gian trôi qua.
Không phải Đậu Trường Sinh nghĩ thông suốt mà là không thể không tiếp nhận một thực tế tàn khốc, bây giờ trong thiên hạ, ngoại trừ người muốn giẫm đạp mình thượng vị thì cũng là sợ hãi tôn kính mình mà xa cách.
Nhưng may mắn còn chưa tới tình trạng thần tăng quỷ ghét.
Loại sao chổi này, chuyện thần thánh như vậy cũng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng.
Thật lâu sau, Đậu Trường Sinh và Chu Lập cùng hai con ngựa một trước một sau đã đi đến trước núi Tội Sơn.
Giương mắt nhìn về phía trước, một ngọn núi cao vút trong mây, mây trắng vờn quanh, nguy nga tráng lệ, như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời.
Thế núi hùng vĩ mênh mông, tràn ngập một luồng nhuệ khí xé rách thiên địa.
Xoay người xuống ngựa, Chu Lập đưa tay kéo dây cương, cảm thán mở miệng nói:
“Năm đó Thái Tổ hoàng đế muốn định đô ở chỗ này.”
“Thừa tướng Tư Mã Phương Nghị lại phản bác nơi đây vùng đất bằng phẳng, không đủ để đóng đô.”
“Đại tướng quân Trần Vô Đạo, một mình xâm nhập vào Bắc thảo nguyên, gánh sơn chọn nguyệt, đoạt danh sơn Cổ Lan Sơn của người Hồ về, đứng ở bên ngoài Thần Đô.”
“Người Hồ lấy Cổ Lan Sơn đúc binh, một ngọn núi này nhuốm tiên huyết Thần Châu, hoạch tội ở Thần Châu, được mệnh danh là Tội Sơn.”
Loại sự tích của các bậc tiền bối giống như thần thoại này, khiến Đậu Trường Sinh nghe xong cũng bị mê hoặc.
Đây chính là mị lực của sức mạnh siêu phàm.
Dừng chân dò xét Tội Sơn nguy nga một lúc, Đậu Trường Sinh mang theo Chu Lập đi đến một một toà thành luỹ giống như cửa ra vào dưới chân núi Tội Sơn.
“Nơi đây là chân núi Tội Sơn, chưa được xem là Thiên Ngục,tù nhân bị giam giữ đều là Hạ tam phẩm, nếu là tù nhân Trung tam phẩm thì sẽ lập tức bị ép vào Thiên Ngục.”
Chu Lập hơn 40 tuổi, đã lăn lộn hơn phân nửa cuộc đời ở trong Lục Phiến Môn, hắn biết rõ các loại tin tức như lòng bàn tay cho nên đã địch thân bắt đầu giới thiệu cho Đậu Trường Sinh.
“Đại nhân, ngài chờ trong chốc lát, thuộc hạ tới đây quá nhiều lần,vì vậy giao tiếp với bọn họ cũng thuận tiện hơn một ít.”
Sau khi Chu Lập nhận được cái gật đầu đồng ý của Đậu Trường Sinh đã một mình rời đi, không đến một lúc sau có một tên bộ khoái mặc trang phục màu đen đi cùng với Chu Lập lại đây. Sau khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh phía thì hơi chắp tay nói: “Đại nhân.”
“Đây là Triệu bộ khoái phụ trách vụ án của Vạn Tam.”
“Mời đại nhân đi cùng ta.”
Từ Triệu bộ khoái dẫn đường, Đậu Trường Sinh tiến vào bên trong cửa khẩu này, vừa mới đi vào cửa Đậu Trường Sinh có thể rõ ràng cảm thụ được từ bên trong tối tăm có cảm giác bị nhìn trộm.
Biết rõ mình đã bị nhìn chằm chằm, khí thế đã bị khoá định, nếu có một chút vọng động một định sẽ phải chịu một kích lôi đình.