Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên

Chương 44: Vì sao ép ta vận dụng bản lãnh thật sự?

Chương 44: Vì sao ép ta vận dụng bản lãnh thật sự?
Hai bên con đường rộng lớn, lúc này có một đại hán râu tóc rậm rạp, đang nằm ngang trên một tảng đá trên mặt đất, trên cổ chân và cổ tay đều đeo xiềng xích to như cánh tay.
Đại hán duỗi tay nắm lấy thịt đã kho, há miệng ăn một miếng to, theo động tác của đại hán, khoá sắt nặng nề va chạm vào với nhau phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Chiếc khoá sắ nặng nề kia làm cho người ta chú ý nhất là trên có sợi tơ văn hoa tinh tế, giống như Giao Xà uốn lượn, tạo thành một loại văn hoa phức tạp, thỉnh thoảng có lưu quang hiện lên, tiếp đó từ từ tiêu tán dưới ánh mặt trời.
“Toàn bộ đều là võ giả Trung tam phẩm, mặc dù bọn hắn phạm tội tương đối nghiêm trọng nhưng chưa được xem là tội ác tày trời, cả đời bị giam giữ bên trong, trên cơ bản là không ra được.”
“Đối với loại võ giả này, Lục Phiến Môn cũng sẽ cho bọn hắn có cơ hội làm thủ vệ.”
“Tuy vẫn không ra ngoài được, nhưng có rượu ngon thịt tốt, cuộc sống cũng không tệ.”
“Có thể đi vào dưới chân núi này đều phải trải qua 10 năm 20 năm khảo nghiệm, trên cơ bản đều đáng giá tin cậy.”
Dường như là trông thấy có người tới, ánh mắt cả một đám bọn họ đều chăm chú nhìn Đậu Trường Sinh, ánh mắt hung lệ không thèm che dấu ác ý kia, toàn thân tràn ngập sát khí, quả thực đủ để cho người bình thường kinh hãi mà chết.
Sau vài chục năm kiếp sống lao ngục, những kẻ này đều là tinh thần không bình thường.
“Đại nhân đến rồi.”
Không đi vào sâu quá lâu đã đi tới một gian nhà giam.
Nhà giam này được xây dựng vô cùng kiên cố, hoàn toàn cấu thành từ Phương Cương Thạch rất nặng, đây là một loại tảng đá cứng như là sắt thép, dưới sự suy yếu vô lực toàn thân muốn đục lỗ hơn một trượng Phương Cương Thạch phía sau đó là không có khả năng.
Đậu Trường Sinh đứng ở cửa nhà giam quét mắt dò xét khắp nơi đưa ra phán đoán.
Hơn nữa nhà giam này không có bất cứ dấu vết tổn hại nào, đây là một bản án có độ khó không nhỏ.
Triệu bộ khoái bình thản mở miệng nói: “Vạn Tam tới vô cùng khéo, không lâu trước đó tù nhân Luyện Khí cảnh bát phẩm bị giam giữ trong nhà giam đều được đưa đến Thiên Ngục, ở đây cũng chỉ có một mình Vạn Tam.”
“Sau khi phát hiện không thấy Vạn Tam, chúng ta đã lập tức phong tỏa hiện trường, sau đó thẩm tra đối chiếu thời gian, năm canh giờ trước vẫn còn Vạn Tam mà năm canh giờ sau kiểm tra mới phát hiện Vạn Tam biến mất.”
Triệu bộ khoái nói xong thì lui về phía sau đứng qua một bên trong bóng tối không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng chờ đợi. Chu Lập cũng không đi vào trong phòng giam mà đứng ở bên ngoài phòng giam,từ khe hở quan sát bên trong.
Trong phòng giam cũng không có gì để nhìn, đá xanh lát trên mặt đất được quét dọn sạch sẽ, còn có một cái thùng gỗ, sau đó cũng có một cái giường gỗ đơn giản, ngay cả chăn cũng không có.
Nhất thời Đậu Trường Sinh gặp khó khăn.
Lúc này Đậu Trường Sinh mới phát giác ra một chuyện.
Cho dù bản thân mình có những ký ức tương quan đến quá trình huấn luyện của nguyên thân khi gia nhập Lục Phiến Môn, 10 năm gia nhập Lục Phiến Môn, đến 17 tuổi chính thức trở thành bộ khoái.
Trong rất nhiều năm này, không chỉ có tập võ mà còn học tập các loại tra án như thế nào.
Bàn về tri thức chuyên nghiệp cũng không yếu.
Nhưng Đậu Trường Sinh chỉ là một tên tiểu bộ khoái.
Không có bất cứ lịch sử phá án và bắt giam đại án trọng án nào?
Điều vô cùng tàn khốc là vừa nhập vào đội cảnh sát hình sự đã trở thành tổ trưởng tổ trọng án, đụng phải trọng án không quay cuồng mới là lạ.
“Chu Lập, đi kiểm tra một chút.”
“Được.”
Chu Lập đẩy cửa phòng giam ra cẩn thận từng li từng tí đi vào trong phòng giam, cẩn thận dò xét từng tấc một trên mặt đất.
Đậu Trường Sinh cũng đi vào phòng giam, cũng cẩn thận dò xét, muốn tìm kiếm ra manh mối.
Thật lâu sau.
Đậu Trường Sinh từ bỏ.
Nhất định phải thừa nhận bản sự mình có hạn.
Phòng giam lớn như vậy, tuần tự cẩn thận tra xét nhiều lần.
Vạn Tam bị cưỡng chế nuốt vào đan dược, tay trói gà không chặt, còn có vòng chân và vòng tay, người như vậy không thể có năng lực phá vỡ phòng giam, nhưng hết lần này đến lần khác lại biến mất, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Đây là án mất tích trong mật thất.
Nhưng tiếp theo phải làm như thế nào?
Đậu Trường Sinh chờ mong nhìn về phía Chu Lập, hi vọng vị thuộc hạ này, giống như miêu tả trong sách, là hạt ngọc dưới biển cả, là một tên thần thám chưa được khai quật, trong tương lai trở thành cánh tay phải của mình, giao tranh phấn đấu vì thăng chức tăng lương của bản thân.
Đáng tiếc, cuối cùng lại phải thất vọng.
Đây đúng là một lão bộ khoái phổ thông bình thường.
Đậu Trường Sinh than thở một hơi, gói kỹ tro tàn vừa thu thập được, rời khỏi Tội Sơn cùng với Chu Lập, trực tiếp quay về nhà.
Vốn định thành thành thật thật tra án, nhưng ông trời lại không để cho hắn có cơ hội này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất