Chương 46: Tổng bộ đầu: Đậu Trường Sinh ngươi vì cái gì hãm hại ta(2)
Sau khi ăn cơm trưa xong, lúc này Đậu Trường Sinh mới đi đến Bộ Khoái Phòng trên Chu Tước phường.
Sau khi đi vào Bộ Khoái Phòng, Đậu Trường Sinh đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, hắn giao ra manh mối trước sau đó lại đi tra thêm mấy ngày rồi tuyên bố bản thân mình bất lực.
Đậu Trường Sinh cũng không muốn điều tra vụ án và truy bắt kẻ sát nhân này.
Suy nghĩ của sư phụ thần bí lại giống với tâm tư của Đậu Trường Sinh, trước tiên cứ làm cho độ nổi tiếng của hạ thấp xuống đã, mượn một đoạn thời gian này nghĩ xem nên giả chết thoát thân như thế nào, sau đó lại tìm kiếm thời cơ tốt để chạy trốn.
Tiêu cực biếng nhác, nâng cao tự thân thực lực.
Đây mới là pháp tắc sinh tồn của một tên nằm vùng.
Hội hợp với Chu Lập cùng đi báo cáo nhiệm vụ.
Trịnh tổng bộ đầu đang làm việc, cửa phòng mở một nửa, từ ngoài cửa có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi Trịnh tổng bộ đầu gật đầu đồng ý, Đậu Trường Sinh đi vào trong phòng.
Trịnh tổng bộ đầu đang ngồi ngay ngắn ở bàn đọc sách đằng sau, ngước mắt nhìn Đậu Trường Sinh, sau đó cúi đầu nhìn văn thư trong tay, mở miệng hỏi: “Chỗ Vạn Tam thế nào?”
“Có điều tra ra manh mối gì không?”
Đậu Trường Sinh lấy ra manh mối thu thập từ trong ngực ra, tiến lên hai bước đặt lên trên mặt bàn, sau đó lui về phía sau nói: “Đại nhân.”
“Đây là manh mối mà thuộc hạ đã tìm được, là tro tàn bị thiêu đốt hầu như không còn.”
“Tro tàn rất hiếm, là tàn lưu ở dưới góc tường, nếu là ở nơi khác thì có lẽ đã bị bỏ qua, nhưng ở dưới chân núi Tội Sơn hiển nhiên sẽ khác, phòng giam vô cùng sạch sẽ.”
Trịnh tổng bộ đầu đặt văn thư trong tay xuống, ngẩng đầu mắt lấp lánh chăm chú nhìn Đậu Trường Sinh: “Thật sự có manh mối.”
Vươn tay nhặt lên sau đó từ từ mở ra, nhìn thấy bên trong sót lại một ít tro tàn, cẩn thận từng li từng tí đặt dưới cánh mũi, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Vẻ mặt dịu lại một chút, hơi gật đầu nói: “Thứ này có mùi vị đặc thù, hiển nhiên không phải là phàm phẩm.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Đậu Trường Sinh trả lời: “Toàn bộ đều ở nơi này.”
“Được.”
Trịnh tổng bộ đầu thu hồi vật lại, sau đó từ từ đứng dậy đi ra khỏi phòng, từng bước rời đi Bộ Khoái Phòng.
Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua Chu Lập, hai người liếc nhìn nhau một cái.
Cách làm của tổng bộ đầu này có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì.
Đi vào văn phòng làm việc của tổ Giáp, Đậu Trường Sinh đặt trường đao bên hông lên mặt bàn, ngồi ngay ngắn xuống pha một bình trà, dự định chờ hết thời gian.
Cũng không phải là không có việc gì, trong đầu lặp đi lặp lại phân tích Cửu U Hàn Sương Quyết Ngưng Cương Thiên.
Tới gần lúc tan tầm, ở nơi xa truyền ra âm thanh ầm ỹ, Đậu Trường Sinh nháy một ra hiệu cho Chu Lập, Chu Lập đứng dậy rời đi, chờ một lúc vẫn không thấy Chu Lập trở về.
Trong lúc Đậu Trường Sinh định tự mình đi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
Một tiếng tức giận gầm rú truyền ra: “Đậu Trường Sinh đi ra?”
Đậu Trường Sinh vừa mới đứng dậy, một bóng người đã từ cửa đã xông tới.
Nổi giận đùng đùng nói với Đậu Trường Sinh: “Vì sao ngươi hãm hại ta?"
Chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây.
Kiến trúc mái cong đấu giác, nóc phòng ngói lưu ly, ở dưới nắng chiều chiếu rọi, trời đất một mảnh mờ nhạt.
Một cánh cửa mở rộng bên ngoài căn phòng, Trịnh tổng bộ đầu mặc trang phục Kỳ Lân, bên hông giắt một thanh trường đao, đeo khung dây bằng kẽm, đầu đội mũ ô sa Ngoại Mông, là mũ cánh chuồn tiêu chuẩn.
Trước kia vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy, quan uy tự nhiên sinh ra làm cho trong lòng người ta sinh ra sợ hãi.
Lúc này hai mắt trợn lên, giống như chuông đồng lớn nhỏ, trong đó dường như đang tóe lên lửa đỏ, vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm, táo bạo như là một con trâu đực đang nổi điên.
Thân thể cao lớn ngang nhiên xông đến, giống như trâu đực điên cuồng chạy nhanh đến.
Khí thế theo đà đập thẳng vào mặt.
Giọng nói to lớn vang vọng bốn phương: "Ngươi hãm hại ta?”
Trịnh tổng bộ đầu lửa giận công tâm, không đợi Đậu Trường Sinh mở miệng, bàn tay rộng lớn đã đưa ra chợt bộc phát ra một luồng khí cuồn cuộn gào thét lao ra.
Cái bàn trong phòng đứng mũi chịu sào trực tiếp bị xốc lên cao đập vào vách tường trong phòng, lực đạo hung mãnh làm cho chiếc bàn bị chia năm xẻ bảy, vụn gỗ và mảnh nhỏ tại đó bay lên.
Luồng khí cuốn tới, khí mang nổi lên giống như một kết giới dựng ở giữa người Đậu Trường Sinh và Trịnh tổng bộ đầu, khí mang hội tụ cùng một chỗ, giống như hồ nước hiện ra gợn sóng.
Quần áo lay động run run, Đậu Trường Sinh bất động như núi.
Nhìn thấy ngón tay dài nhỏ thong thả đưa ra bắt lấy đầu cổ tay của Trịnh tổng bộ đầu, ngăn chặn công kích của Trịnh tổng bộ đầu lại.
Giọng nói không vui vang lên: “Ta đồng ý với Trịnh tổng bộ đầu đến đây để đối chất mà không phải đồng ý cho Trịnh tổng bộ đầu ra tay đả thương người.”