Chương 84: Tất cả người Ngô gia đều chết hết
Giải thích như thế nào còn không phải là mấy câu của Đậu Trường Sinh nói sao?.
Với bối cảnh thâm hậu của hắn ở Lục Phiến Môn, không khó để hành động.
Tuy nhiên, Ngô gia cũng không phải là không có nền tảng, lần này bọn họ còn mời con trai của Hộ Bộ Hữu Thị Lang tới, Tiền Tiểu Cửu rất vui mừng khi thấy việc đó xảy ra, tình huống như vậy mới không phụ lòng hắn ta tự mình đến.
Chỉ là một Ngô gia mà thôi, muốn chà đạp quá đơn giản, nhưng nếu có cả Hộ Bộ Thị Lang thì mới có thú vị? Có thể nhìn một chút bản lĩnh thật sự của Trường Sinh ca?
Trong tay Trường Sinh ca có một Bán Thần Binh đã hoàn thành thần binh thức tỉnh, chiến lực của một Tông Sư, đó đã là một điều chắc chắn.
Những Tông Sư bình thường đối với Tài Thần Các chỉ như dệt hoa trên gấm, chỉ cần mình điều động tài nguyên là đủ rồi, Đại Tông Sư mới đáng giá để các Tài Thần Các coi trọng.
Mới có thể để cho Tiền Tiểu Cửu mạo hiểm một số rủi ro đi xin tài nguyên từ tổng bộ của Tài Thần Các đầu tư cho Đậu Trường Sinh.
Nhưng kết quả thì sao?
Hoàn toàn phải mở to đôi mắt ti hí ra.
Đến cái quần còn chưa cởi ra đâu?
Cũng đã kết thúc.
Tiền Tiểu Cửu đi theo Đậu Trường Sinh vào sảnh sau, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Ngô Lập n đang vươn tay ra nắm chặt cổ tay của một nữ tử có khuôn mặt đẹp đẽ.
Sắc mặt hắn dữ tợn và đáng sợ, những đường gân xanh nổi lên giống như một con ác quỷ thoát ra khỏi địa ngục chạy đến nhân thế.
Quá thảm.
Đây là Ngô gia bị diệt môn.
Toàn bộ vợ, con và phụ mẫu đều chết thê thảm.
Ánh mắt không thể không nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nhìn thấy vẻ mặt bi thiết của người nọ, sự tức giận hiện lên trong đôi mắt đó hoàn toàn phát ra từ trái tim, đây thật sự là bi thương và tức giận.
Sau khi tận mắt chứng kiến, nhưng cũng không nhìn thấy gì cả, bây giờ Tiền Tiểu Cửu mới suy nghĩ cẩn thận.
Hắn thầm lắc đầu, cho rằng chuyện này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Ánh mắt không đánh giá Ngô Lập n đang bi thương, hối hận, mà đang bắt đầu tìm kiếm nhân vật trọng yếu Chu Quang Nhậm kia.
Cả Ngô gia này tính cả nô bộc và nha hoàn thì có mười mấy người, nhưng có nhiều người chết như vậy cũng không nghiêm trọng bằng hậu quả cái chết của một mình Chu Quang Nhậm.
Con trai Hộ Bộ Hữu thị Lang chết, điều này đủ để làm rung chuyển Thần Đô, cho dù là Thánh Nhân cũng phải phẫn nộ.
Đậu Trường Sinh liếc nhìn Tiền Tiểu Cửu, sau đó thu hồi ánh mắt, vươn tay vỗ bả vai Ngô Lập n đang nửa quỳ trên mặt đất, nói: "Nén bi thương."
Ngô Lập n không nhúc nhích giống như cương thi, thờ ơ với những lời nói của Đậu Trường Sinh .
Đậu Trường Sinh chỉ thở dài với điều này, quá thảm.
Không tiếp tục quấy rầy Ngô Lập n, hắn xoay người đi ra ngoài, nhưng mới vừa đi một bước.
Băng Phách Đao đang treo lơ lửng bên hông phát ra một âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng, run run rời khỏi vỏ, ánh sáng chói lọi và tráng lệ hiện lên, một đao đã chém ra.
Đao mang dễ như trở bàn tay phá pháp lực vỡ tan.
Bịch một tiếng.
Một bóng người bị hất bay, bắn ra giữa không trung, cuối cùng đập vào bức tường của ngôi nhà gỗ.
Một tiếng ầm ầm vang lên, ngôi nhà gỗ đã sụp đổ, mùn cưa và gỗ vụn bay tứ tung, bụi đất bay lên cao, Đậu Trường Sinh quay lưng về phía sau, ngừng bước đứng yên không nhúc nhích.
Cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại, trầm giọng lạnh lùng nói: "Lần này là một bài học, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ngươi tấn công đồng nghiệp, vậy thì hãy vào đại lao để sám hối đi ”.
Đậu Trường Sanh đã nương tay.
Hắn không lựa chọn chém tận giết tuyệt.
Ngô gia đã quá thảm rồi, vừa mới bị diệt môn, tâm trạng vị này kích động, Đậu Trường Sinh cũng có thể hiểu được một ít.
Nhưng nếu đã động thủ, hắn không thể giả vờ như không có gì xảy ra.
Khụ, khụ, khụ!
Tiếng ho khan liên tục phát ra, Ngô Lập n đã chui ra từ trong đống đổ nát, hắn chật vật đứng lên, trong miệng theo ho khan là máu tươi bị phun ra.
Chẳng qua Ngô Lập n là võ đạo Pháp Mạch cảnh lục phẩm lại dễ dàng bị một đao đánh bại.
Trên mặt hắn bị quẹt thương, máu tươi chảy dọc theo sống mũi, gân xanh nhô ra, dáng vẻ hung dữ, nhìn Ngô Lập n càng khủng bố, hoàn toàn không giống người sống chút nào.
"Đậu Trường Sinh!"
"Ngươi thật ác độc."
"Ta cũng đã phục thấp làm nhỏ rồi, còn vểnh mông xum xoe nịnh nọt ngươi chỉ để cứu cả nhà."
"Nhưng ngươi vẫn ngoan độc hạ sát thủ."
Ngô Lập n khàn giọng nói, lộ ra hận ý không thèm che giấu, giống như bị ép vào đường cùng, thê lương, tuyệt vọng nói: "Ngươi muốn giết, cứ việc giết ta là được rồi."
"Vợ con ta thật vô tội biết bao."
"Thậm chí ngay cả trẻ con và phụ nữ mà các người cũng không buông tha, giết cha ta, vợ ta, con ta, em dâu..."
"Ngươi quá độc ác."
"Bây giờ lại còn giả mù sa mưa lưu lại một mạng cho ta."
"Còn không phải là muốn hành hạ ta, muốn nhìn ta sống trong thống khổ để mua vui cho ngươi."