Chương 85: Cái gì? Chu Quang Nhậm không chết?
"Ta sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện."
"Mạng của ta, quyền quyết định thuộc về ta."
"Không ai có thể kiểm soát được."
Ngô Lập n lảo đảo như sắp ngã, hắn bắt đầu kích động, sắc mặt điên cuồng hét lớn:
"Không phải ngươi muốn báo thù, không phải ngươi muốn mạng Ngô gia ta sao?"
"Tất cả đều cho ngươi."
Ngô Lập n đưa đao trong tay lên ngang cổ, một đường cắt xuống.
"Ngô lão đệ dừng tay, nếu có oan khuất gì, chúng ta có thể khiếu nại lên phía trên."
Một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến.
Giọng nói vang dội cuộn!
Chấn động lòng người, đoạt người tâm phách.
Đây là một loại võ công sóng âm.
Ngói lưu ly trên nóc nhà bắt đầu không ngừng rung rung, rất nhiều ngói rơi xuống từ trên nóc nhà, chia năm xẻ bảy, rơi vỡ trên mặt đất.
Băng Phách Đao bên hông Đậu Trường Sinh rung động, phát ra tiếng ngâm khẽ, trong nháy mắt đã tự động ngăn cản xung kích của sóng âm.
Một thanh Bán Thần Binh đã thức tỉnh vô cùng thành thục, đã có thể tự động bảo vệ một số đánh lén bất ngờ hoặc là công kích, Băng Phách Đao đủ tự động ngăn cản.
Công kích này chủ yếu đánh vào Ngô Lập n, toàn thân Ngô Lập n cứng đờ tứ chi đã không nghe sai khiến, trường đao quét về phía cổ của hắn cũng vì đó mà ngừng lại.
Một tiếng leng keng, trường đao đã từ trong tay rơi xuống.
Ngô Lập n hét lên rồi ngã gục xuống.
Trong miệng phun ra máu tươi, như là một mũi tên máu bay ra xa ba bốn thước.
Chiều cao của Trần tổng bộ đầu gần bảy thước, thân thể thon dài, mặc một chiếc trường bào thêu hoa văn màu xanh lá, phía trên giày màu đen có đường vân lục sắc giống như là một con rắn dài uốn lượn.
Sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn Ngô Lập n đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Hắn khom lưng xuống đưa ngón tay ra thăm dò hơi thở của Ngô Lập n, sau đó đích thân vạch ra ngực Ngô Lập n, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Lục phủ ngũ tạng đã vỡ vụn, trái tim ngừng đập."
"Đã chết."
Là một nhân sĩ chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú, trong đầu Trần tổng bộ đầu đã tự động phác thảo ra tình huống tử vong của Ngô Lập n, thứ giết chết hắn không phải là trường đao trong tay mà là pháp lực chấn động trong cơ thể Ngô Lập n.
Bản thân hắn làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng, đây mới là nguyên nhân tử vong của Ngô Lập n.
Một đám bộ khoái từ đằng sau rối rít đi đến, rất nhanh họ đã đến bên cạnh Ngô Lập n, lúc mọi người đều giương mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, mắt bọn họ đã trợn trừng, cảm xúc dao động rất lớn.
Chỉ cần Trần tổng bộ đầu ra lệnh một tiếng thì họ có thể sống mái một trận với Đậu Trường Sinh.
Quá đáng.
Bọn họ không biết nguyên nhân cụ thể.
Nhưng khi đi vào đã nhìn thấy là do Đậu Trường Sinh bức tử Ngô Lập n.
Cùng chung mối thù, nhiệt huyết xông lên đầu đã sớm quên mất thân phận và tu vi của Đậu Trường Sinh.
Trần tổng bộ đầu bước ra một bước, sau đó vươn cánh tay thon dài ra ngăn cản trước người phần lớn bộ khoái đang rục rịch, nhìn Đậu Trường Sinh trầm giọng nói: "Bên trong Thần Đô xảy ra thảm án diệt môn."
"Hơn nữa còn đề cập đến quan viên của Lục Phiến Môn, chuyện này nhất định phải báo cáo lên tổng bộ."
"Án này cần Thần Bộ đứng ra điều tra."
"Không thể nào!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trực tiếp bác bỏ Trần tổng bộ đầu, Tiền Tiểu Cửu chậm rãi từ phía xa đi tới, giờ phút này áo choàng gấm màu đỏ chót ở dưới ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, liếc mắt nhìn Đậu Trường Sinh không nói lời nào, khoảng mấy bước cũng đã đi tới.
"Ngô Lập n là tự sát, có quan hệ gì đến bản án này chứ?"
"Ngô gia bị diệt môn, toàn bộ chuyện này đều là án trộm cướp Bích Hải Châu dẫn phát ra, mà bản án này tổng bộ Lục Phiến Môn đã giao cho Chu Tước phường điều tra, Trường Thịnh phường chỉ là phụ trợ.”
Tiền Tiểu Cửu thay đổi thái độ ôn hòa, lúc này ánh mắt hắn sắc bén, giọng điệu hùng hổ dọa người, vênh váo hung hăng nhìn Trần tổng bộ đầu cười lạnh nói: "Kể cả báo cáo bản án này lên, thì chuyện này cũng là của Chu Tước phường.”
"Tài Thần Các của ta đã đánh mất cũng không phải là Bích Hải Châu, mà là Giao Nhân Lệ.”
"Bộ khoái Kim Chương Ngô Lập Bản của Trường Thịnh phường các ngươi có hiềm nghi biển thủ, Ngô gia bị diệt môn, ai biết có phải hay không Trường Thịnh phường các ngươi có nội ứng, muốn giết người diệt khẩu.”
"Muốn nhờ vào đó che dấu điều tra, tiện tay đoạt lại quyền điều tra bản án này từ trong tay Chu Tước phường về Trường Thịnh phường.”
Tiền Tiểu Cửu cho Đậu Trường Sinh một ánh mắt, tỏ vẻ có ta thì tất cả không có vấn đề gì.
Giờ phút này, cuối cùng Tiền Tiểu Cửu đã hiểu, chuyện lần này không phải là trùng hợp.
Mặc dù có một số tình huống chưa làm rõ được, nhưng Tiền Tiểu Cửu biết rõ Ngô gia đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa bản án này cũng còn đang trong lòng bàn tay.