Chương 90: Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết. (2)
Hắn đích thân tiến lên, cẩn thận từng li từng tí nâng Chu Quang Nhậm từ trên lưng ngựa xuống, đồng thời phất tay bảo xe ngựa từ xa nhanh chân lại đây.
Đậu Trường Sinh không thể không cảnh cáo, nói: "Vụ án lần này kỳ lạ khó lường, sau khi trở về phải kiểm tra thật kỹ Tam thiếu gia của các người."
"Tốt nhất nên mời một vị Tông Sư."
Chu quản gia đau lòng nhìn Chu Quang Nhậm, không kiên nhẫn xua tay, nói: "Được rồi, đã biết."
Hắn gật đầu với Lãnh Vưu Khôn, sau đó chui vào xe ngựa rồi rời đi.
Đậu Trường Sinh vô cùng không cam lòng, nhìn xe ngựa biến mất trong tầm nhìn, trong lòng thở dài liên tục, nguồn cơn tai hoạ này được mang đi rồi, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chuyện của Ngô gia đã không còn nhỏ nữa, nhưng so với Chu gia thì chẳng là gì, nếu Hộ bộ Hữu Thị Lang xảy ra chuyện gì, thì chuyện đó sẽ là một đại án chấn động cả Thần Đô, làm náo loạn triều cương, oanh động thiên hạ.
Nhưng lúc này Chu Quang Nhậm đã bị mang đi, Đậu Trường Sinh đã biết không còn cơ hội tiếp xúc nữa.
Chu Quang Nhậm không chủ động rời đi, trong Lục Phiến Môn chỉ có Thần Bộ mới có năng lực tới Chu gia đòi người rồi mời về đây hỗ trợ điều tra.
Đến nỗi Chu Quang Nhậm chủ động tới Lục Phiến Môn, đó là nghĩ ăn shit à.
Lãnh Vưu Khôn không nói một lời, từ từ xoay người rời đi.
Gió thu đìu hiu, Đậu Trường Sinh lại thở dài thêm một tiếng.
Làm người tốt sao lại khó tới vậy?
Thảm án Ngô gia, vốn không được tính là chuyện gì?
Tuy nhiên, sau khi liên quan đến vị thiên sát cô tinh xếp thứ hai mươi tám trong Nhân Bảng, nó đã thu hút sự chú ý của những người quan tâm, mà trong đó sự xuất hiện của Chu Quang Nhậm đã đẩy vụ việc lên một cấp độ cao hơn.
Người Ngô gia chết thảm, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ ra, ngày qua ngày đều muốn trở nên nổi bật, lập được công huân, tranh thủ giành được sự chú ý của các đại nhân vật, lại không ngờ những việc này sau khi bọn họ chết thì đã dễ dàng hoàn thành.
Tấn vương phủ, sảnh sau.
Những ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh, cầm một chiếc gương đồng có hoa văn động vật, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trang điểm.
Diện mạo hiện lên trong gương đồng, khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo, sống mũi cao và màu môi đỏ như hoa anh đào.
Dáng môi vòng cung khá hoàn hảo, dường như bất cứ lúc nào cũng mang theo tươi cười.
Mái tóc dài đen nhánh mềm mại, tự do xõa tung trên vai như thác nước.
Chiếc đai lưng dây lụa màu tím tôn lên vòng eo con sói, vóc dáng cao ráo và thanh mảnh tràn đầy sức sống.
Tấn Vương nhìn mình trong chiếc gương đồng hoa văn động vật, lộ ra vẻ hài lòng, vươn tay mở hộp gỗ phía trên bàn trang điểm, hai ngón tay mảnh khảnh dính một loại dược cao nào đó, nhẹ nhàng bắt đầu bôi lên khuôn mặt của mình.
Phía sau hắn là một thái giám, khuôn mặt trắng không râu, mặt mày tuấn tú, đội mũ quan, ánh mắt tự nhiên rủ xuống, hắn hơi cúi người, nhìn mũi chân mình.
Bình tĩnh giống như một pho tượng, không mảy may nhúc nhích chút nào.
Một lúc lâu sau, Tấn vương mới chậm rãi mở miệng nói: "Thất Tú?"
"Hai ngày nay vị ca ca Thái tử của ta đã làm gì?"
Tú tổng quản cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói êm dịu vang lên: "Sáng hôm qua Thái tử điện hạ đi Sướng Xuân Viên ngắm hoa cùng trưởng công chúa, buổi chiều thì tới Hoàng Cực Điện lấy một quyển《 Bá Hải Lục Hợp Trảm 》."
"《 Bá Hải Lục Hợp Trảm 》 là tuyệt học sáng tạo của tướng quân Tào Long Cát của Trấn Đông, từ một trăm năm về trước."
"Cô biết Tào tướng quân, hắn là đại tướng lĩnh dưới trướng Á Thánh Đông, có ba ngàn cự kình lực sĩ dưới trướng hắn, trận chiến Tam Tiên Đảo, đại phá Long Đình trọng giáp Long Hà Binh, đặt vững chiến thắng của Tam Tiên Đảo."
Lúc nói đến đây, Tấn vương đột nhiên cảm thán một tiếng.
"Không hổ là Thái tử ngàn tuổi, những lão già trong Hoàng Cực Điện kia lại dễ dàng để cho hắn sao chép một bản."
"Đây là tuyệt học nhị phẩm, nếu cô muốn một bản tuyệt học, phái người cấp độ tam phẩm đi thì không nói, còn phải cần ý chỉ của phụ hoàng nữa."
"Huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, chỉ là con trai trưởng, hắn cũng chỉ lớn hơn cô năm trăm bảy mươi hai ngày mà thôi."
Tú tổng quản không nói lời nào, giống như chưa từng nghe thấy, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh xuống.
Một lúc lâu sau, Tấn vương lại lên tiếng: "Cô nhớ khi còn ở Hoàng Cực Điện cũng đã đọc qua phần giới thiệu của《 Bá Hải Lục Hợp Trảm》 ". Đây là một bản tuyệt học dùng trong chiến trận, phải dùng một cây Phương Thiên Họa Kích, kết hợp với một số câu thần chú mới có thể phát huy ra sức mạnh của bộ tuyệt học này."
"Mục đích Thái tử ca ca không tốt nha?"
"Không chỉ vì đại hội Long Môn cũng đã đào tạo các tướng lĩnh tâm phúc."
Tấn vương chậm rãi giơ tay lên, Tú tổng quản tự mình làm ướt khăn lông rồi đưa tới trong tay Tấn vương, Tấn vương nhẹ nhàng lau sạch bàn tay, chậm rãi nói: "Cô nhớ môn hạ của Thái tử hình như không có nhân tài xuất chúng như vậy?"