Chương 89: Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết.
Có Băng Phách Đao gia trì, uy lực đã vượt xa Sâm La Đao Pháp.
Căn cơ được đúc từ Huyền U chi khí lại càng thích hợp với Sâm La Đao Pháp hơn, nhưng không còn cách nào khác?
Hiện giờ thứ mạnh nhất của Đậu Trường Sinh không phải Huyền U chi khí xếp hạng thứ mười sáu mà là Bán Thần Binh này.
Một đao ngang trời.
Xé rách pháp lực, lực lượng từ hư không ào tới, trực tiếp hất bay lão giả, giống như một viên đạn pháo, chớp mắt đã bay ra ngoài sảnh rồi biến mất trong toà phủ đệ này.
Băng Phách Đao lần nữa vào vỏ, Đậu Trường Sinh buông lỏng tay ra, nét mặt bình thản, một đao bâng quơ nhẹ nhàng đánh gục một vị võ đạo Phong Hoả cảnh ngũ phẩm, đây không phải chuyện lớn gì.
Một Phong Hoả cảnh chỉ vượt qua Phong kiếp mà chưa vượt qua Hoả kiếp, không thể tính là kẻ mạnh trong võ đạo Phong Hoả cảnh ngũ phẩm.
Đậu Trường Sinh là siêu ngũ phẩm, yếu tứ phẩm, cộng thêm việc lão giả kia không xuất toàn lực nên cảnh tượng này hết sức bình thường.
Đậu Trường Sinh cho là chuyện bình thường nhưng Trần tổng bộ đầu xem xong lại tái mặt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống hai bên gò má, còn có trên chóp mũi chảy xuôi xuống.
Trần tổng bộ đầu đã nhận ra kia lão giả là ai?
Lão giả võ đạo có thực lực Phong Hoả cảnh ngũ phẩm cũng không phải là cải trắng, năm xưa cũng là nhân vật phong vân tại nơi này, vừa hay lúc đó Trần tổng bộ đầu cũng nhậm chức ở đây, từng quen biết với vị lão giả này.
Hiện giờ tới Thần Đô, trở thành môn khách của Chu gia, lấy được tài nguyên và công pháp, thực lực đã tăng lên không nhỏ, tương lai vượt qua Hoả kiếp trở thành một cường giả võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm là chuyện có hy vọng.
Nhưng một nhân vật như vậy, thế mà hôm nay chỉ một đao của Đậu Trường Sinh cũng không thể tiếp được.
Cuối cùng Trần tổng bộ đầu cũng hiểu được ý nghĩa đại biểu của ba chữ Đậu Trường Sinh, bất kể danh tiếng của vị này như thế nào.
Người đứng thứ hai mươi tám trên Nhân Bảng, thức tỉnh được Bán Thần Binh, đạt tới chiến lực cấp Tông Sư, đủ loại danh hiệu, danh hiệu nào cũng thuộc hàng khủng.
Bọn họ hoàn toàn là hai nhân vật khác nhau một trời một vực.
Không thể bởi vì đối phương còn trẻ, thanh danh không tốt mà coi khinh đối phương.
Đậu Trường Sinh không hay biết gì về diễn biến tâm lý của Trần tổng bộ đầu lúc này, ra lệnh cho Chu Lập mang Chu Quang Nhậm đi, Đậu Trường Sinh dẫn đầu rời đi phủ đệ muốn tới tổng bộ Lục Phiến Môn trước.
Lão giả kia xuất hiện chỉ là một bắt đầu, sẽ có người khác tiếp tục tiến đế, tiếp tục ở lại Trường Thịnh phường, Đậu Trường Sinh biết bản thân không bảo vệ nổi Chu Quang Nhậm.
Nên hắn phải về tổng bộ Lục Phiến Môn trước, nhốt Chu Quang Nhậm vào đó, thế thì cho dù Chu Tuyển Tài là Hộ bộ Hữu Thị Lang nhưng muốn có được người thì cũng phải hao tốn thủ đoạn một phen.
Đây là khoảng thời gian Đậu Trường Sinh tranh thủ được, mượn thời gian này bắt đầu điều tra vụ Ngô gia diệt môn.
Còn vụ Bích Hải Châu bị trộm, nếu nó có liên quan tới vụ này thì điều tra một lượt, còn nếu chẳng liên quan thì tạm thời để ở đó.
Ở trong lòng Đậu Trường Sinh, mạng người mới là quan trọng nhất.
Đậu Trường Sinh hành động sấm rền gió cuốn, sau khi ra khỏi phủ đệ cũng không đi bộ vội vã lên đường mà trực tiếp lấy hai con ngựa trong đám ngựa của Trần tổng bộ đầu, đặt Chu Quang Nhậm lên lưng một con ngựa rồi Đậu Trường Sinh cũng xoay người leo lên ngựa.
Lúc đi tới tổng bộ Lục Phiến Môn, Đậu Trường Sinh liếc mắt một cái đã thấy trên đường phố đã được trùng tu có một lão giả và một nam nhân trung niên đang đứng.
Nam nhân trung niên thân dưới thấp lùn, nửa trên to lớn, người mặc áo bào màu đỏ rực, trên áo dùng chỉ vàng thêu năm con rồng, có điều ngón chân rồng chỉ có bốn ngón, thiếu một ngón chân.
Năm ngón chân là rồng, bốn ngón là mãng xà.
Áo bào mãng xà đai ngọc tôn lên thân phận phi phàm của hắn.
Trên dài dưới ngắn, thân thể độc đáo như này, Đậu Trường Sinh lập tức nhận ra đây là Lãnh Vưu Khôn, người đứng đầu Thập Đại Danh Bộ.
Được xưng Tam Tuyệt rượi, quyền, chân.
Có điều Tam Tuyệt chỉ là danh xưng tao nhã của Lục Phiến Môn, đa số đều gọi hắn là Tửu Ma.
Tên này quá độc đoán, Đậu Trường Sinh cho rằng Lãnh Vưu Khôn không đuọc.
Sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới cái tên này.
Trên giang hồ, cũng như tiên, thánh và thần... Nếu ngươi dám tự xưng mình là Kiếm Tiên thì sẽ lâm vào tình cảnh đấu kiếm liên miên không dứt.
Có thể đánh bại mười người, trăm người, nhưng hàng ngàn hàng vạn thì sao?
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía hai người, Chu gia hành động rất nhanh, ở đây đã tìm được người trung gian.
Đậu Trường Sinh có thể không chừa mặt mũi cho người của Hộ Bộ, vì họ ở bộ môn khác nhau, nhưng Lãnh Vưu Khôn là cấp trên trực tiếp của mình.
Lão giả nhìn Chu Quang Nhậm, mở miệng quan tâm: "Sao Tam thiếu gia lại thành ra như vậy?"