Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 18.2: Muốn tôi bón cho em sao?

Chương 18.2: Muốn tôi bón cho em sao?
Để thuận tiện khi ăn, đầu bếp còn cẩn thận chia thịt thành chín miếng nhỏ, mỗi miếng vừa vặn có thể ăn hết trong hai miếng.
Thịt kho tàu vốn là món ăn yêu thích của Lâm Tố Tâm, cô nhìn đồ ăn ngon trong nồi đất nhỏ, đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn đau khổ từ chối: “Anh ăn đi, tôi sẽ tự vào bếp nấu mì ăn.”
Hạ Minh Tuyên nhướng mày, chính vào lúc Lâm Tố Tâm nghĩ anh lại giở chiêu gì quỷ quái, anh mở miệng nói: “Mang tất cả đồ ăn đến chỗ cô Lâm đi.”
Người giúp việc nghe thấy mệnh lệnh, lập tức bước tới, chuyển đồ ăn trước mặt anh đến trước mặt Lâm Tố Tâm ở đầu bàn bên kia theo ý của Hạ Minh Tuyên, nhanh nhẹn như vậy, so với phản ứng do dự khi Lâm Tố Tâm nói với cô ấy vừa nãy, rõ ràng là trở thành một người khác, Lâm Tố Tâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Tố Tâm còn đang tức giận thì đột nhiên nghe thấy giọng của Hạ Minh Tuyên từ bên phải: “Ăn đi, đồ ăn đều đã để trước mặt rồi, lẽ nào còn đợi tôi bón cho em sao?”
Không biết từ lúc nào, Hạ Minh Tuyên lại ngồi bên cạnh cô, tất cả bộ đồ ăn của anh cũng được chuyển qua.
“Sao anh lại ngồi ở đây?”
“Để ăn cơm”, Hạ Minh Tuyên nói với một vẻ mặt “Em thật ngốc”, “Đồ ăn đều đặt ở phía này rồi, tôi không qua đây thì ăn cái gì?”
Lâm Tố Tâm suýt nữa thì bẻ gãy đôi đũa trên tay.
Hạ Minh Tuyên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của cô: “Ăn mau đi, vừa rồi trông ánh mắt em như muốn ăn thịt tôi, chắc là đói lắm rồi.”
Con người này không mỉa mai cô thì sẽ chết đúng không? Lâm Tố Tâm chọc mạnh miếng thịt trong bát, như thể đang chọc Hạ Minh Tuyên. Cô đúng thật rất muốn nhào tới cắn anh ta một cái, nhưng rõ ràng đó không phải đói, mà là tức giận.
Mặc dù người cùng ăn rất đáng ghét, nhưng bàn đồ ăn này quả thực toàn là những món ngon, Lâm Tố Tâm quyết định vẫn không thể có lỗi với cái dạ dày của mình, dù sao lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt.
Cô vừa ăn xong thịt kho tàu, bỗng nhiên Hạ Minh Tuyên lại gắp một đũa đồ ăn vào bát của cô.
“Cảm ơn, không cần……” Lời chưa nói xong, cô đã nhìn rõ đồ trong bát, hóa ra là gan heo xào ớt xanh. Sao lại là gan heo? Không phải cô đã thể hiện rõ ràng là không ăn gan heo rồi sao? Hơn nữa cô cũng không ăn ớt xanh! Cố ý, đây chắc chắn là cố ý!
Hạ Minh Tuyên đạt được ý đồ xấu, còn ở một bên nói mát: “Không cần cảm ơn, dù sao thì em là người mới bị thương nặng, quan tâm sức khỏe của vị hôn thê là nghĩa vụ của tôi.”
Với mục đích không muốn lãng phí thức ăn, Lâm Tố Tâm đã ăn gan heo một cách căm hận. Không ngờ cô vừa ăn hết, một đống gan heo khác lại chui vào bát của cô, mà lần này rất nhiều, cả một thìa lớn.
“Anh……” Lâm Tố Tâm suýt nữa đập bàn đứng dậy.
Hạ Minh Tuyên nói: “Sao vậy? Thấy em kích động như vậy, là muốn tôi bón cho em sao? Muốn làm nũng thì cứ nói thẳng, trực tiếp ngồi trên chân tôi, đừng kiêu ngạo như vậy.” Nói xong liền muốn duỗi tay kéo cô lại.
Lâm Tố Tâm tránh sang một bên: “Không, cần, đâu!”
Cô dịch ghế và bát cơm sang bên cạnh, tin chắc rằng dù đũa của Hạ Minh Tuyên có dài hơn nữa cũng khó có thể gắp đồ ăn vào bát của cô một cách chính xác. Lúc này mới ăn thật nhanh, cô định ăn xong liền nhanh chóng quay về phòng, nếu còn ngồi cùng với tên tự đại này, cô sẽ bị anh ta làm cho tức đến đau dạ dày mất.
Trong mắt Hạ Minh Tuyên lóe lên một ý cười, không làm phiền cô ăn cơm nữa, chỗ gan heo cô ăn vừa rồi cũng không ít, sẽ giúp ích cho sức khỏe của cô, anh cũng không muốn thúc ép Lâm Tố Tâm.
Nhưng mà, nha đầu này cũng quá thú vị đi. Trêu chọc cô một chút, phản ứng lại buồn cười như vậy, hoàn toàn khác với những thiên kim đại gia tộc đoan trang hay cao quý.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất