Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 18.1: Muốn tôi bón cho em sao?

Chương 18.1: Muốn tôi bón cho em sao?
Lâm Tố Tâm trò chuyện với Phùng Tư Tư một lúc mới tắt máy không lên mạng nữa.
Một ngày nay cô đã rất hao tẩm tổn trí đối phó với đủ loại ngoài, lại nghe được tin tức bùng nổ, lúc này yên tĩnh lại liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Vùa hay bộ ga trải giường trên chiếc giường đôi lớn mềm mại trông rất thoải mái, Lâm Tố Tâm vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Cô bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa. Vừa mở mắt ra thì thấy trời đã tối, nhìn ra ngoài cửa sổ đúng lúc có thể nhìn thấy ánh chiều tà rải trên mặt nước, ánh vàng le lói, lấp lánh.
Gió biển lúc chiều tối đã có chút mát mẻ, cô không khỏi hắt hơi.
Tiếng gõ cửa lại vang lên ba lần nữa.
Tiếng của người giúp việc từ ngoài cửa truyền đến: “Cô Lâm, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Lâm Tố Tâm vội vàng đáp lại: “Tôi đến ngay đây.” Sau đó bật dậy khỏi giường.
Chạy vào phòng tắm liền với phòng khách, nhìn vào gương, bên trong hiện lên một cô gái đáng yêu với mái tóc rối bù và khuôn mặt chưa tỉnh ngủ.
Cô dùng tay cào vài cái, tiện tay lấy dây chun buộc tóc lên, sau đó vỗ chút nước lên mặt lau khô, rồi mở cửa đi xuống lầu.
Bước tới phòng ăn, Lâm Tố Tâm mới phát hiện Hạ Minh Tuyên đã về từ lúc nào, đang ngồi ở một đầu chiếc bàn dài hình bầu dục. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn sâu vào cô.
Lâm Tố Tâm giật giật khóe miệng: “Chào Tổng giám đốc.”
“Gọi tên tôi là được rồi, vị hôn thê.” Hạ Minh Tuyên nheo mắt, “Em vừa mới chạy ra khỏi trại tị nạn sao?”
Lâm Tố Tâm ngơ ngác, sau đó có chút đỏ mặt. Cô cũng biết hình tượng của mình có chút tùy tiện, nhưng cô nghĩ là trong nhà chỉ có quản gia và người giúp việc, ai biết Hạ Minh Tuyên sẽ đột ngột xuất hiện chứ?
Nhưng mà, Hạ Minh Tuyên cũng quá không ga lăng rồi, có hiểu “Nhân gian bất sách” không? Anh ta không thể giả vờ như không nhìn thấy sao?
(Nhân gian bất sách: Ý chỉ cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi.)
Lâm Tố Tâm trợn mắt nhìn anh nói: “Ai bảo anh giữ tôi ở đây? Nếu để tôi về ký túc xá, tầm mắt của anh sẽ không bị một người quê mùa như tôi làm ô nhiễm!”
Hạ Minh Tuyên lãnh đạm nói: “Em nghĩ nhiều rồi.” Anh ta chỉ vào chỗ bên cạnh mình, “Ngồi đi.”
Lâm Tố Tâm đi đến đầu bên kia chiếc bàn dài, ngồi xuống chỗ cách xa anh ta nhất.
Hạ Minh Tuyên nhướng mày nói: “Ngồi xa như vậy, tôi không tin là em có thể gắp được đồ ăn, em chuẩn bị ăn không khí sao?”
Lâm Tố Tâm phớt lờ anh ta, nói với người giúp việc đứng ở một bên: “Phiền chị mang chén đũa qua đây cho tôi.”
Người giúp việc ngập ngừng nhìn cô, rồi lại nhìn Hạ Minh Tuyên, cuối cùng hiển nhiên là cảm thấy lời của cậu ba quan trọng hơn, đứng nguyên ở chỗ cũ không nhúc nhích. Lâm Tố Tâm tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, người giúp việc đưa mắt hướng xuống đất, giả bộ không thấy.
Hạ Minh Tuyên nhìn cô thích thú, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho tàu, dưới ánh mắt rối bời của Lâm Tố Tâm, chậm rãi đưa vào miệng, nhai kĩ một lúc mới nuốt xuống, sau đó nói: “Mùi vị không tồi, không hổ danh là đầu bếp nổi tiếng chuyên về ẩm thực Giang Tô và Chiết Giang. Hôm nay tôi vừa cho người mời đầu bếp từ Việt Phong Lâu đến, thịt kho tàu này chính là chính gốc, em không đến ăn một chút sao?”
Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm món thịt kho tàu màu sắc bắt mắt, thật sự có chút động lòng.
Phần thịt kho tàu này được làm bằng thịt lợn ba chỉ vuông vức, nửa nạc nửa mỡ, hầm chín nguyên miếng, phết xì dầu lên, lại dùng dầu nóng đổ lên, sau đó thêm đường trắng, xì dầu, hoa hồi,… được nấu bằng cách đun ở lửa nhỏ hơn một giờ đồng hồ trong nồi đất, khi bắc ra khỏi nồi còn rải rau xanh ở bên cạnh. Màu sắc bắt mắt, mùi thơm phức.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất